Chiều hôm đó, bầu trời Cần Thơ nặng trĩu mây xám. Gió lùa qua hẻm 43 mang theo hơi nước lạnh, mùi đất ẩm thoang thoảng. Đăng Hải vừa từ trường về, trong tay vẫn cầm tập tài liệu chưa kịp in. Anh vừa kịp bước vào hẻm thì trời đổ mưa. Mưa bất ngờ, dày và mạnh, như trút xuống cả thành phố.
Hẻm 43 vốn nhỏ, nên chỉ một lát đã loang lổ nước. Người trong xóm hối hả kéo xe vào nhà, tiếng cửa sắt vang lên lạch cạch. Hải đứng dưới mái hiên tiệm tạp hóa Minh Tâm, tay che tập giấy, thở dài. “Thôi xong, ướt hết bài vở rồi,” anh lẩm bẩm.
Bỗng anh thấy dáng ai đó chạy từ đầu hẻm lại, tay ôm cặp, áo dài ướt sũng. Mái tóc đen dài dính vào vai, đôi dép kẹp lách tách nước. Là Xuân Phượng.
– Phượng! – Hải gọi lớn.
Cô ngẩng lên, mừng rỡ.
– Anh Hải! Trời ơi, mưa lớn quá!
Không kịp suy nghĩ, anh lao ra kéo cô vào mái hiên.
– Vào đây, ướt hết rồi!
– Em không sao, chỉ sợ tập vở ướt, mai kiểm tra toán nữa chứ… – cô vừa cười vừa rút khăn tay trong cặp lau qua loa.
Hải nhìn mấy tờ giấy lem mực, lòng chợt nhói. Anh tháo chiếc áo khoác ngoài, phủ lên tập vở của cô:
– Để anh che cho. Cái này khô hơn.
Phượng nhìn anh, ngạc nhiên:
– Còn áo anh thì ướt hết rồi kìa!
– Không sao, anh quen rồi, quê anh mưa còn lớn hơn. Ở Kiên Giang, mưa đến là ngập sân liền, tụi anh còn tắm mưa suốt.
Cô bật cười, tiếng cười trong veo giữa tiếng mưa rơi. Cả hai đứng sát nhau, lặng yên nhìn những hạt nước rơi từ mái tôn xuống thành dòng. Con hẻm nhỏ bỗng trở nên mờ ảo, chỉ còn tiếng mưa rơi, tiếng nước chảy róc rách len qua từng vết nứt trên đường.
Một lát, Phượng nói nhỏ:
– Em thích mưa lắm. Cảm giác mọi thứ như chậm lại, chỉ còn tiếng mưa thôi.
– Anh thì lại nhớ quê mỗi lần mưa. Ở đó, mẹ anh hay kho cá, cha thì pha cà phê. Mùi mưa lúc đó thơm lắm…
Phượng khẽ cúi đầu, giọng trầm xuống:
– Nhà em cũng chỉ có hai mẹ con, cô Năm bán cà phê nuôi em ăn học. Mỗi lần trời mưa là em lo, sợ quán ế, sợ mẹ ướt lạnh.
Câu nói khiến Hải chợt im lặng. Cơn mưa rào ngoài kia bỗng như dịu đi. Anh nhìn sang, thấy đôi mắt Phượng ánh lên thứ gì đó vừa mạnh mẽ vừa mong manh. Anh nhẹ giọng:
– Sau này, nếu mưa lớn, anh phụ che quán cho cô cũng được.
Phượng ngẩng đầu, mỉm cười:
– Thật không?
– Thật. Anh hứa.
Một tia sét lóe lên, rồi tiếng sấm rền. Bản năng, Phượng khẽ nép sát lại, đôi vai run nhẹ. Hải vội trấn an:
– Không sao đâu, sét xa lắm.
Khoảnh khắc ấy, hai người chỉ đứng yên, nghe mưa rơi. Áo Hải ướt sũng, nhưng lòng lại thấy ấm. Anh không nhớ mình đã nói gì tiếp, chỉ nhớ ánh mắt Phượng khi nhìn ra ngoài — trong trẻo, dịu dàng, như cả bầu trời đang nằm trong đó.
Khi mưa ngớt, Phượng đội áo khoác của anh, ôm tập vở chạy về đầu hẻm. Trước khi đi, cô quay lại nói:
– Cảm ơn anh nha, áo này em giặt sạch rồi mai đem qua!
Hải nhìn theo, chỉ biết cười. Ánh hoàng hôn lấp ló sau mây, phản chiếu trên những vũng nước. Anh đứng đó thật lâu, nghe lòng mình dâng lên cảm giác khó tả — vừa ấm áp, vừa bối rối, vừa… nhớ.
Tối đó, anh viết vào sổ tay:
“Chiều nay mưa. Cô bé đầu hẻm ướt tóc, cười giữa cơn mưa như nắng. Mưa có thể tạnh, nhưng hình ảnh đó chắc khó phai.”
Và từ buổi chiều mưa đầu tiên ấy, trong tim Đăng Hải, đã có một góc nhỏ mang tên Xuân Phượng — dịu dàng, ấm áp, như hương mưa Cần Thơ thoảng qua, nhưng chẳng bao giờ tan hết.