những mùa cần thơ thương nhớ

Chương 6: NHỮNG TIN NHẮN ĐẦU TIÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm sau, trời Cần Thơ lại lất phất mưa. Đăng Hải ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, nghe tiếng nước rơi lộp bộp ngoài hiên, mùi đất ẩm trộn với hương cà phê phảng phất. Anh vừa học bài, vừa thỉnh thoảng liếc sang chiếc điện thoại đặt bên cạnh — chiếc máy cũ kỹ với màn hình nứt một góc.

Màn hình sáng lên. Tin nhắn đầu tiên đến:

Phượng: Anh Hải, anh có rành môn Văn không ạ? Em bí đề này quá 😭

Hải mỉm cười. Cái cách cô bé lớp 10 gọi “anh Hải” nghe thân thương làm sao.

Anh nhắn lại:

Hải: Cũng tạm. Em gửi đề qua đi, anh coi thử.

Vài phút sau, ảnh chụp tờ giấy hiện lên: “Phân tích hình tượng con sông trong bài Đoàn thuyền đánh cá.”

Anh gãi đầu — không khó, nhưng cũng chẳng dễ. Anh mở sổ tay, gõ vài dòng:

Hải: Em viết thử xem, anh đọc rồi góp ý.

Một lát sau, tin nhắn tới:

Phượng: Em viết được nửa rồi, mà thấy… dở lắm.

Hải: Không có gì dở, chỉ cần viết thật lòng. Văn là cảm xúc, chứ không phải bài thi.

Phượng gửi thêm một biểu tượng mặt cười, kèm theo dòng:

Phượng: Vậy anh đọc xong nhớ chấm điểm nha thầy Hải 😆

Hải bật cười thành tiếng. Trong căn phòng nhỏ, nụ cười ấy nghe như tiếng nhạc. Anh không nghĩ rằng giữa thành phố xa lạ, lại có người khiến anh thấy vui chỉ vì một tin nhắn.

Từ đêm đó, hai người bắt đầu nhắn tin mỗi tối. Ban đầu là hỏi bài, rồi kể chuyện vặt: chuyện cô Năm bán cà phê gặp khách quen, chuyện con mèo nhà hàng xóm trèo lên mái, chuyện đám nhỏ trong hẻm bày trò nghịch nước.

Một tối, Phượng nhắn:

Phượng: Anh ơi, sao anh chọn học báo chí vậy?

Hải: Vì anh muốn kể chuyện đời thường, như những điều nhỏ trong hẻm mình. Ai cũng có câu chuyện riêng, chỉ là chưa có người lắng nghe.

Phượng: Em thích vậy lắm. Mai mốt anh viết, nhớ viết về cô Năm bán cà phê nha.

Hải: Nhất định rồi. Nhưng anh sẽ đổi tên nhân vật… thành “Xuân Phượng”.

Phượng im một lúc lâu. Mãi sau mới có tin nhắn đến:

Phượng: Anh chọc người ta hoài… 😳

Cả hai cùng im lặng. Rồi cô gửi thêm một dòng:

Phượng: Nhưng nếu là nhân vật đẹp thì em cho phép 😌

Hải bật cười khẽ. Ngoài trời, mưa vẫn rơi đều. Bên cửa sổ, những bông hoa mười giờ cô tặng khẽ rung trong gió, ánh đèn đường hắt lên thành những vệt sáng vàng ấm.

Từ đó, mỗi đêm trước khi ngủ, Hải đều nhìn điện thoại. Dù chỉ vài tin nhắn, một câu chào hay icon cười, anh vẫn thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Có hôm cô không nhắn, anh trằn trọc mãi, rồi tự dặn: “Chắc Phượng bận học thôi.”

Nhưng đúng mười phút sau, điện thoại sáng lên:

Phượng: Anh ngủ chưa? Em học khuya quá 😴

Hải: Anh cũng chưa. Cố học chút rồi ngủ sớm, mai anh pha cà phê đem cho cô Năm, em ra phụ anh nha?

Phượng: Dạaa, hứa đó nha 😄

Hải đặt điện thoại xuống, lòng ấm như có ánh nắng giữa đêm mưa. Anh mở sổ tay, viết thêm một dòng:

“Tin nhắn đầu tiên của cô bé đầu hẻm. Không phải chuyện lớn, nhưng đủ khiến lòng người nhớ mãi.”

Ngoài kia, tiếng mưa nhẹ dần. Con hẻm 43 chìm trong yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn hắt lên khung cửa.

Ở đâu đó, có hai người trẻ – một sinh viên xa nhà, một cô học trò lớp 10 – đang bắt đầu bước vào một quãng thời gian mà sau này, khi nhớ lại, chỉ cần một dòng tin nhắn cũng đủ khiến tim nhói lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×