những mùa cần thơ thương nhớ

Chương 8: PHỐ ĐÊM VÀ TIẾNG GUITAR


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cần Thơ về đêm dịu lại sau cơn mưa chiều. Con hẻm 43 ướt đẫm, phản chiếu ánh đèn vàng từ những ngôi nhà nhỏ. Mùi cà phê sữa từ quán cô Năm Hường thoang thoảng, hòa cùng tiếng dế kêu và tiếng radio phát bản tin muộn.

Đăng Hải ngồi trước cửa phòng trọ, cây đàn guitar gác lên đầu gối. Đó là cây đàn cũ, anh mang từ Kiên Giang lên – kỷ vật của người bạn thân đã tặng trước khi anh rời quê. Từ ngày ở Cần Thơ, anh chưa từng dám mang nó ra chơi giữa xóm, phần vì ngại, phần vì sợ làm phiền người khác. Nhưng tối nay, không hiểu sao, anh lại muốn thử.

Anh gảy vài hợp âm đầu tiên, tiếng đàn vang lên mộc mạc, hơi lạc nhịp, nhưng chân thành. Bài hát “Cần Thơ gạo trắng nước trong” – giai điệu mà ai sinh ra ở miền Tây cũng thuộc. Tiếng đàn lan theo làn gió, len qua những ô cửa sáng đèn, chạm vào tai người nghe.

Đang mải tập trung, Hải chợt nghe tiếng dép lê nhẹ phía sau. Quay lại, anh thấy Xuân Phượng đứng đó – tay cầm ly nước cam, tóc xõa ngang vai, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh đèn vàng.

– Anh đàn hay quá! – cô nói, ánh mắt lấp lánh.

– Hay gì đâu, anh đàn dở lắm. – Hải cười, gãi đầu. – Mới tập lại thôi.

– Em nghe từ đầu hẻm đó, tưởng ai mở nhạc. Ai ngờ là anh.

Phượng kéo ghế ngồi xuống cạnh, chống cằm nghe tiếp. Cảm giác lạ lùng ùa đến, khiến Hải hơi khựng tay, rồi cố đàn tiếp. Giai điệu nhẹ nhàng trôi, xen giữa những khoảng im lặng vừa đủ để nghe tiếng tim mình đập.

Một lát sau, anh hỏi nhỏ:

– Em có thích nhạc không?

– Có chứ. Hồi cấp 2 em hay hát ở trường, nhưng giờ ít hát rồi.

– Sao vậy?

– Lớn rồi, ngại lắm. Với lại, em sợ người ta cười.

Hải mỉm cười, đưa đàn về phía cô:

– Vậy hôm nay em hát đi, coi như đổi chỗ. Anh đàn, em hát.

Phượng tròn mắt:

– Thôi đi, em đâu có dám.

– Không dám thì… anh sẽ hát chung.

Cô bật cười, cắn nhẹ môi, rồi khẽ gật đầu. Tiếng guitar lại vang lên, hòa cùng giọng hát trong trẻo của Phượng. Cô hát nhẹ như hơi thở:

“Cần Thơ có bến Ninh Kiều, có dòng sông nước chảy đôi chiều…”

Tiếng hát tan vào đêm, khiến mọi thứ trong hẻm như chậm lại. Mấy căn trọ gần đó hé cửa nhìn ra, vài người mỉm cười, gật gù theo nhịp. Còn Hải, giữa tiếng đàn và giọng hát ấy, thấy lòng mình yên đến lạ.

Khi bài hát kết thúc, cả hai im lặng một lúc lâu. Chỉ còn tiếng mưa lất phất trên mái tôn và ánh đèn đường hắt xuống ướt ánh mắt người nghe.

– Anh đàn giỏi thiệt đó, – Phượng nói khẽ. – Ở đâu học vậy?

– Hồi ở quê, anh hay đàn cho mấy đứa bạn nghe. Có hôm đàn tới sáng, mấy người hàng xóm mắng suốt.

– Vậy giờ có ai mắng chưa?

– Có. – Hải nhìn cô, nở nụ cười hiền. – Mắng vì… làm người ta nghe mà không dứt ra được.

Phượng đỏ mặt, cúi đầu. Cả hai cười, nhưng không nói thêm gì nữa. Khoảnh khắc ấy, tiếng đàn trở thành thứ ngôn ngữ không cần lời, chỉ còn hai người hiểu.

Trước khi về, Phượng quay lại, nói nhỏ:

– Anh đàn tối mai nữa nha, em muốn nghe.

– Ừ, mai anh sẽ đàn. Nhưng mai em phải hát.

– Rồi, hứa đó!

Cô chạy nhanh về đầu hẻm, để lại làn tóc bay nhẹ trong gió. Hải nhìn theo, môi khẽ cười. Anh biết, từ đêm nay, cây đàn này không chỉ mang tiếng nhạc quê hương, mà còn giữ lại tiếng cười của một cô bé – âm thanh trong trẻo nhất mà anh từng nghe.

Tối đó, trong căn phòng nhỏ, anh đặt cây đàn sát cửa sổ, nơi ánh trăng rọi vào. Gió thổi, dây đàn rung khẽ, như vẫn ngân lên những giai điệu chưa dứt…

“Giữa phố đêm, có tiếng guitar, và có em – người khiến anh muốn hát mãi không thôi.” 🎶


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×