Buổi sáng hôm ấy, Lan hối hả chuẩn bị đi học. Cô lấy ba lô, kiểm tra sách vở và đồ dùng, nhưng khi mở ngăn kéo lấy cuốn nhật ký nhỏ mà cô luôn giữ kỹ, Lan bàng hoàng nhận ra nó biến mất. Cả thế giới dường như sụp đổ trong giây lát. Nhật ký chứa đầy những suy nghĩ, bí mật và kỷ niệm mà Lan chưa từng chia sẻ với ai.
Lan hốt hoảng chạy vào bếp, thấy mẹ đang chuẩn bị bữa sáng. “Mẹ ơi, nhật ký của con… con không tìm thấy!” giọng cô run run. Mẹ Lan nhìn cô, ánh mắt lo lắng và dịu dàng cùng lúc. “Con bình tĩnh nào, chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy. Đừng lo quá.”
Anh trai và em gái cũng chạy đến nghe chuyện. Ban đầu họ chỉ tò mò, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Lan, họ cũng bắt đầu tham gia cuộc “tìm kiếm”. Nam bảo: “Lan, chắc chắn con đã để quên đâu đó thôi. Chúng ta sẽ lục tất cả phòng ra.” Mai thì đề nghị: “Em sẽ kiểm tra dưới giường và trong tủ, chị đừng buồn nhé!”
Cả gia đình bắt đầu lục tung từng góc nhà. Tiếng bước chân, tiếng cười pha lẫn tiếng thở dài, làm không khí trở nên vừa căng thẳng vừa đầy tình cảm. Bà ngoại ngồi quan sát, nhắc nhở: “Các con nhớ làm việc cẩn thận, nhưng đừng quên giúp nhau nhé. Khi mọi người cùng nhau, chuyện khó cũng trở nên dễ hơn.”
Lan vừa tìm vừa nhớ lại mình đã để cuốn nhật ký ở đâu lần cuối cùng. Cô chợt nghĩ đến góc sân vườn nơi cô ngồi đọc sách hôm trước. Cô chạy ra, và đúng như dự đoán, cuốn nhật ký nằm trên chiếc ghế nhỏ, dưới ánh nắng sớm mai. Lan ôm chầm cuốn nhật ký vào lòng, vừa mừng vừa thở phào.
Khi trở vào nhà, Lan thấy mọi người đứng đó, ánh mắt tràn đầy quan tâm. Cô cảm thấy tim mình ấm lên, nhận ra rằng những khoảnh khắc tưởng như căng thẳng lại chính là dịp để gia đình xích lại gần nhau hơn. Mọi người cùng nhau cười, kể lại những tình huống dở khóc dở cười trong quá trình tìm kiếm. Nam trêu: “Lan à, lần sau nhớ cất kỹ hơn nhé, nếu không cả nhà lại phải đi tìm nữa!” Mai thì chạy tới ôm cô: “Chúng ta đều sợ mất nhật ký của chị mà.”
Bữa sáng hôm ấy trở nên đặc biệt hơn. Lan chia sẻ với mọi người vài trang trong nhật ký, kể về những suy nghĩ và ước mơ nhỏ bé của mình. Mọi người lắng nghe, trao nhau những lời khuyên, nụ cười và cái ôm ấm áp. Lan nhận ra rằng, đôi khi, những sự cố nhỏ lại mang đến cơ hội để mọi người chia sẻ, thấu hiểu nhau hơn.
Trước khi đi học, Lan nhìn quanh gia đình, thấy ánh mắt trìu mến và sự quan tâm chân thành của từng người. Cô mỉm cười, biết rằng gia đình không chỉ là nơi để trở về, mà còn là nơi nâng đỡ cô qua từng khó khăn, dù là nhỏ bé. Cô nhủ thầm sẽ trân trọng từng khoảnh khắc bên họ, bởi chính tình thân ấy mới làm cuộc sống trở nên đầy ý nghĩa.