Sáng thứ Hai, trời bất chợt đổ mưa từ lúc tinh mơ. Sân trường ngập nước, lối đi ướt sũng, những tà áo đồng phục bết nhẹ vào người. An Nhiên đứng dưới hiên hành lang, tay ôm tập tài liệu lớp, đôi mắt lo lắng hướng về phía dãy lớp học phía bên kia.
Một chiếc dù xanh nhạt đột ngột che lên đầu cô. Lâm Kha đứng đó, bình thản như thường lệ.
"Cậu chờ mưa tạnh à?"
"Ừ... nhưng có lẽ sẽ muộn mất."
"Đi thôi."
Không đợi cô trả lời, cậu đã bước về phía trước, nhường phần dù nghiêng về phía An Nhiên. Cô bước bên cạnh cậu, chân khẽ giẫm lên những vũng nước, lòng bỗng thấy lạ lùng.
"Cậu từng nói nhớ Đà Lạt. Giờ còn nhớ không?"
"Còn. Nhưng tớ đang có thêm lý do để không muốn quay lại."
Trái tim An Nhiên bất giác lệch một nhịp.
Nhưng không phải ai cũng hài lòng với điều đó.
Trúc Mai đứng ở tầng hai, nhìn xuống sân trường. Mắt cô dừng lại trên hình ảnh hai chiếc bóng kề nhau dưới chiếc dù.
"Giỏi thật đấy... An Nhiên."
Ngày hôm sau, An Nhiên phát hiện cuốn sổ học nhóm mình mất trang, rồi ai đó nói rằng cô đã sao chép lời giải từ lớp khác. Tin đồn lan nhanh, khiến cô phải cúi đầu trong mỗi giờ học. Bạn bè trở nên dè dặt, vài lời bàn tán bắt đầu vang lên mỗi khi cô bước vào lớp.
Lâm Kha thì dường như im lặng hơn hẳn. Cậu vẫn lặng lẽ học, vẫn ngồi ở bàn cuối, nhưng không còn để lại ghi chú hay hỏi han như trước. Điều đó khiến An Nhiên thấy khoảng cách giữa hai người dần giãn ra như những nhịp mưa rơi xuống ô cửa.
Một buổi chiều muộn, cô ngồi trong thư viện, ánh mắt vô hồn giữa những trang sách chưa kịp đọc. Những lời xì xào cứ vang vọng mãi trong đầu.
Bất ngờ, quyển tập cô bị mất được đặt trước mặt. Lâm Kha xuất hiện, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện.
"Tớ tìm thấy nó trong tủ hồ sơ cũ sau lớp. Có vẻ... ai đó cố ý."
An Nhiên nhìn cậu, đôi mắt ngấn nước nhưng không khóc.
"Đừng tin những gì không đến từ chính cậu. Tớ... tin cậu."
Chỉ một câu, nhưng lại như mở tung cánh cửa đang bị khóa chặt.
Cùng lúc đó, phía hành lang ngoài thư viện, Trúc Mai đứng tựa vào tường, khoanh tay. Ánh mắt cô sắc lạnh, khóe môi cong lên đầy ẩn ý. Cô rút điện thoại ra, nhấn vào một bức ảnh – khoảnh khắc An Nhiên và Lâm Kha cùng che dù buổi sáng mưa hôm trước.
"Muốn chơi à? Được thôi. Mình sẽ xem, hai người kiên trì được bao lâu..."