Những ngày sau biến cố, không khí trong lớp 10A3 trở nên khác lạ. Mỗi lần An Nhiên bước vào lớp, cô cảm thấy những ánh mắt lướt qua mình đầy ái ngại hoặc tò mò. Những lời nói nhỏ, những tiếng cười ngắt quãng khi cô đi ngang qua – tất cả khiến trái tim An Nhiên như co rúm lại. Dù Lâm Kha đã đứng về phía cô, nhưng cô vẫn cảm thấy lạc lõng giữa những người bạn từng thân thiết.
Trúc Mai vẫn rạng rỡ mỗi ngày, vẫn là người đại diện lớp cho các hoạt động, vẫn cười và giúp đỡ thầy cô. Không ai nghi ngờ rằng đằng sau dáng vẻ hoàn hảo ấy là những toan tính âm thầm. Cô ta biết cách làm tổn thương mà không để lại dấu vết.
Một hôm, An Nhiên bước vào lớp và thấy cuốn nhật ký của mình bị mở toang trên bàn. Những trang viết riêng tư nhất bị tô bút đỏ, vòng tròn những câu thơ ngốc nghếch cô viết về Lâm Kha, bị ai đó ghi thêm: "Diễn sâu quá đó Nhiên à."
Tiếng xì xào bùng lên. Cô chỉ kịp ôm lấy cuốn sổ và chạy ra khỏi lớp, tim như vỡ vụn trong lồng ngực.
An Nhiên nghỉ học một ngày. Cô nằm trong phòng, nhìn trần nhà mà không thể chợp mắt. Điện thoại vang lên tin nhắn: "Tớ đứng trước nhà cậu."
Lâm Kha.
Cô bước ra ngoài. Trời đã chập tối, những bóng đèn đường mờ mờ trên con hẻm nhỏ. Cậu đứng đó, tay cầm một túi giấy.
"Mẹ tớ hay nấu chè mỗi khi tớ buồn. Cậu thử không?"
Cô nhận lấy mà không nói gì. Cả hai ngồi ở bậc thềm, yên lặng.
"Tớ biết chuyện cuốn sổ. Hôm nay cậu không đi học, Trúc Mai tình cờ nhắc đến việc 'có người nên biết mình là ai'. Tớ không ngu đến mức không hiểu."
Lâm Kha ngước nhìn cô:
"Nhưng tớ muốn nghe từ chính cậu. Cậu có muốn tiếp tục không? Nếu không, tớ sẽ... dừng lại."
An Nhiên quay đi, cắn môi. Lòng cô đầy mâu thuẫn. Nhưng rồi, thật khẽ, cô gật đầu.
Ngày hôm sau, lớp học có buổi kiểm tra Văn. Trúc Mai xin lên nộp bài sớm. Khi trở về, ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn của An Nhiên – không còn né tránh, mà bình thản như nước.
Giờ ra chơi, An Nhiên bước đến bên Trúc Mai ở căng-tin.
"Tớ biết cậu ghét tớ. Nhưng cậu càng đẩy, tớ càng không lùi. Tớ không giỏi đấu đá. Nhưng lần này, tớ sẽ không im lặng nữa."
Trúc Mai nhếch môi. "Cậu nghĩ Lâm Kha sẽ mãi nhìn về phía cậu à? Đừng ảo tưởng."
An Nhiên chỉ mỉm cười. "Tớ không ảo tưởng. Tớ tin. Còn nếu không phải, tớ vẫn sẽ không hối hận vì đã bước tới."
Lúc ấy, Lâm Kha đi đến từ phía sau, đứng cạnh An Nhiên, không nói lời nào – nhưng ánh mắt cậu đủ để khiến Trúc Mai siết chặt bàn tay đang cầm ly nước.
Cuộc chiến không lời đã bắt đầu – nhưng giờ đây, An Nhiên không còn chiến đấu một mình.