Những Mùa Hoa Nở Muộn

Chương 5: Khi mùa hoa cuối cùng nở rộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Mười Hai đến lặng lẽ, mang theo cơn gió se lạnh đầu đông. Những cánh phượng cuối cùng đã rụng hết, thay vào đó là màu xám nhạt của bầu trời Hà Nội và tiếng gió thổi qua khung cửa lớp học. Lũ học sinh bắt đầu ngồi gần nhau hơn, áo khoác được khoác lên ghế, và những cái bắt tay chào ngày mới trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

An Nhiên cảm thấy thế giới của mình dần ổn định trở lại. Cô không còn là cô gái dễ bị đánh gục bởi những lời xì xào. Những tiết học trôi qua không còn nặng nề, bạn bè bắt đầu chào cô bằng nụ cười thật lòng. Dù vẫn còn vài ánh mắt lơ đãng, nhưng điều đó không còn khiến cô đau lòng nữa. Vì bên cạnh cô, vẫn có một người luôn lặng lẽ ở lại.

Lâm Kha.


Một chiều thứ Bảy, khi sân trường vắng lặng, Lâm Kha hẹn cô ra bãi cỏ sau dãy lớp học. Nơi ấy từng là chỗ họ vô tình gặp nhau lần đầu khi An Nhiên làm rơi tập đề cương Văn học.

Cậu mang theo một chiếc hộp nhỏ, được buộc nơ xanh lam. Đưa cho cô, cậu chỉ nói:

"Tớ định giữ đến lễ tốt nghiệp mới đưa. Nhưng giờ tớ muốn cậu biết sớm hơn."

An Nhiên mở ra. Bên trong là một quyển sổ nhỏ, ghi lại những điều vụn vặt – từ viên kẹo bạc hà đầu tiên cô đặt trên bàn cậu, đến ngày mưa hôm che chung một chiếc ô. Những nét chữ ngay ngắn, đôi chỗ còn lem mực vì nước.

"Tớ chưa từng viết nhật ký. Nhưng từ khi gặp cậu, tớ muốn ghi lại mọi thứ."

Cô nhìn cậu, ánh mắt không giấu nổi xúc động.

"Tớ không biết nên gọi đây là gì. Nhưng nếu có thể, tớ muốn chúng mình đừng chỉ là một đoạn trong tuổi học trò. Tớ muốn... dài hơn thế."

An Nhiên không trả lời ngay. Gió lạnh luồn vào vai áo, nhưng lòng cô lại ấm đến lạ. Cô siết nhẹ quyển sổ trong tay:

"Tớ chưa biết tương lai ra sao. Nhưng nếu chúng mình đều muốn giữ lấy điều này, thì nó sẽ không tan biến."


Trúc Mai chuyển lớp sau kỳ nghỉ Tết. Không ai rõ lý do. Có người bảo gia đình cô chuyển nhà, có người nói cô xin đi vì áp lực. Nhưng An Nhiên không tìm hiểu thêm. Cô không còn thấy cần thiết.

Vào ngày lễ bế giảng, sân trường tràn ngập hoa và nước mắt. An Nhiên mặc áo dài trắng, cài hoa phượng trên tóc. Lâm Kha đứng bên, trong bộ đồng phục sơ mi trắng giản dị, nhưng ánh nhìn của cậu khiến mọi khung cảnh xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

"Năm sau tớ định thi vào Kiến trúc. Còn cậu?"

"Tớ muốn thi Sư phạm. Tớ muốn kể cho học trò nghe một câu chuyện về một cô gái và một cậu con trai đã đi qua những ngày mưa trong veo như thế nào."

Cả hai nhìn nhau bật cười. Không cần lời hứa, không cần chụp vội bức ảnh nào. Chỉ có nắng vàng và tiếng ve cuối mùa.

Thanh xuân là vậy – không cần phải trọn vẹn, chỉ cần chân thành. Và khi mùa hoa cuối cùng nở rộ, điều ta giữ được trong tim... mới là điều ở lại mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!