Sáng hôm sau, Ngà bước xuống bếp, nơi Ngọc đang chuẩn bị bữa sáng. Châu vừa nhấc cái bánh ra khỏi lò, còn Báu và Dư đang bày biện bàn ăn. Không khí ấm áp và rộn ràng.
Ngà vẫn còn suy nghĩ về cuộc trò chuyện với Minh ngày hôm qua. Cậu mỉm cười, thấy nhẹ nhõm khi biết bạn mình luôn ủng hộ và trân trọng tình bạn. Nhưng cũng chính lúc này, Ngọc quay sang Ngà, giọng nghiêm nhưng dịu dàng:
“Ngà, hôm nay anh muốn chúng ta làm một việc đặc biệt. Trong vườn táo, có một nơi bố mẹ từng giấu một món kỷ vật quan trọng. Anh nghĩ đã đến lúc các em biết câu chuyện này.”
Ngà ngạc nhiên: “Kỷ vật ạ? Là gì vậy anh Ngọc?”
Châu nheo mắt, tò mò xen lẫn hồi hộp: “Nghe giống chuyện cổ tích quá!”
Ngọc mỉm cười: “Không hẳn là cổ tích, mà là câu chuyện về tuổi trẻ của bố mẹ, về tình cảm, những quyết định và bí mật họ từng giữ. Nó sẽ giúp các em hiểu hơn về gia đình mình.”
Cả nhà cùng nhau ra vườn táo. Ánh nắng chiếu lên những cánh hoa trắng rơi nhẹ, tạo không khí vừa hồn nhiên vừa trang nghiêm. Ngọc chỉ tay về một gốc cây già, nơi rễ xum xuê:
“Chiếc hộp bố mẹ giấu ở đây. Chúng ta sẽ cùng khai quật nó, và cùng nhau khám phá câu chuyện của gia đình.”
Ngà, Châu, Báu và Dư bắt đầu đào đất. Những tiếng cười vang lên xen lẫn vài tình huống hài hước: Dư vô tình làm rơi xô nước, Báu trượt ngã xuống bãi cỏ, Ngà cố gắng kéo tảng đá nhưng không nổi. Ngọc vừa giúp vừa nhắc nhở, vừa cười vừa hứng khởi.
Cuối cùng, dưới lớp đất mềm, Ngọc lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ. Cả nhà nín thở khi mở ra. Bên trong là những bức ảnh đen trắng, vài lá thư cũ, và một chiếc vòng bạc nhỏ – kỷ vật của bố mẹ ngày xưa.
Châu cầm bức ảnh, mắt lấp lánh: “Vậy ra bố mẹ hồi trẻ cũng từng nghịch ngợm và hạnh phúc như chúng ta bây giờ!”
Ngà nhẹ nhàng mở lá thư, đọc to:
“Gửi người thương, dù còn trẻ và chưa biết nhiều về cuộc đời, nhưng mỗi khoảnh khắc bên nhau đều quý giá. Cây táo này sẽ chứng kiến tình yêu của chúng ta, và một ngày nào đó, con cái chúng ta sẽ hiểu tình cảm này…”
Báu reo lên: “Ôi, vậy ra cây táo là chứng nhân cho tình yêu của bố mẹ, và bây giờ cũng chứng kiến gia đình mình!”
Ngọc đứng nhìn cả nhà, giọng ấm áp: “Các em thấy không? Gia đình không chỉ là nơi ta sống cùng nhau, mà còn là nơi chia sẻ, yêu thương và học cách trân trọng từng khoảnh khắc.”
Ngà thầm nghĩ: “Từ tình bạn với Minh đến kỷ vật của bố mẹ… Mọi bí mật, mọi cảm xúc đều kết nối chúng ta lại gần nhau hơn. Gia đình thật sự là nơi an toàn nhất.”
Cả nhà ngồi quanh cây táo, kể chuyện, cười đùa và chia sẻ cảm xúc. Những khoảnh khắc đời thường nhưng ấm áp này khiến trái tim các em cảm nhận được tình yêu thương trọn vẹn từ gia đình.
Cây táo nở hoa trắng muốt ngoài sân, chứng kiến từng khoảnh khắc hồn nhiên, từng nụ cười, và tình cảm gia đình được thắt chặt, như một sợi dây vô hình nối quá khứ, hiện tại và tương lai.