những mùa táo nở

Chương 3: Những bí mật nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, rọi lên sàn gạch cũ, tạo những vệt sáng nhảy nhót trên tường. Ngọc bước ra sân, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành và tiếng chim ríu rít. Cây táo sau nhà vẫn nở hoa trắng muốt, như thể muốn nhắc nhở mọi người rằng, mỗi ngày đều là cơ hội để bắt đầu lại.

Ngà xuất hiện, tay cầm ba lô, mắt long lanh nhưng giấu đi một chút căng thẳng. “Anh Ngọc, hôm nay em phải đi học thêm, nhưng…” Cậu hắng giọng, nhìn quanh, “em… em không muốn ai biết là em thi cử vừa rồi kết quả không tốt lắm.”

Ngọc mỉm cười, đặt tay lên vai Ngà: “Anh biết mà. Không sao đâu, quan trọng là mày đã cố gắng. Anh sẽ giúp mày vượt qua.”

Ngà gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy nặng nề. Cậu biết, mỗi lời nói của anh đều chân thành, nhưng việc thừa nhận thất bại với anh – người anh cả nghiêm túc – không hề dễ dàng.

Trong khi Ngọc và Ngà trò chuyện, Châu bước ra từ phòng, mắt thoáng buồn. “Anh Ngọc… em cũng có điều muốn nói,” cô bắt đầu, giọng run run. “Kỳ thi đại học vừa rồi… em… em đã trượt.”

Ngọc nắm tay Châu, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Anh biết mà. Mỗi người đều có lúc vấp ngã, quan trọng là đứng dậy và học hỏi. Anh sẽ luôn ở bên em.”

Báu, em thứ tư, đứng lặng bên cửa, nhìn hai người anh trai và chị gái. Tim cô nhói lên khi nhớ lại chuyện tình cảm trước đây, chuyện mà cô chưa từng dám kể cho ai. Cuối cùng, cô thốt ra: “Em… em từng yêu một người, nhưng rồi… mọi chuyện không thành. Em… em sợ anh thất vọng.”

Ngọc mỉm cười, ôm Báu: “Anh không thất vọng đâu. Tình cảm là điều của tuổi trẻ, không ai có thể tránh khỏi thất bại. Quan trọng là em học được điều gì từ nó.”

Dư, cô út mơ mộng, đứng nép bên cửa, mắt nhìn ra vườn táo. “Còn em… em vẫn nhớ một người từ thời học sinh… nhưng chưa dám nói ra.” Ngọc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết. Gia đình là nơi các em có thể chia sẻ tất cả.”

Bữa sáng kết thúc trong không khí vừa ấm áp vừa căng thẳng. Mỗi người đều mang theo một bí mật nhỏ trong lòng, một nỗi lo sợ chưa bày tỏ. Ngọc biết rằng, chỉ cần một sự kiện nhỏ thôi, những bí mật này có thể khiến mâu thuẫn nổ ra.

Và quả thật, chỉ vài giờ sau, xung đột đầu tiên đã xuất hiện.

Ngà về phòng, thất vọng vì kết quả kiểm tra hôm qua. Trong lúc bực tức, cậu ném sách vở xuống sàn. Châu đi ngang, nhặt sách giúp, nhưng vô tình trượt tay làm vài tờ rơi xuống đất. Ngà giật mình: “Đừng có chạm vào đồ của tao!”

Châu đỏ mặt, giọng run run: “Ngà… sao lại nói vậy với chị?”

Ngà tức giận, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt giận dữ: “Chị… chị không hiểu đâu! Chị có biết em đã cố gắng thế nào không?”

Ngọc từ phòng khách lao lên, vội can thiệp: “Đủ rồi! Ngà, Châu, bình tĩnh nào. Mọi người đều có khó khăn riêng, không ai hoàn hảo cả.”

Nhưng cơn giận dường như chưa nguôi. Ngà quay lưng, lẩm bẩm: “Anh Ngọc cũng đâu biết… em đã giấu chuyện học kém từ bao lâu nay…”

Ngọc im lặng, trong lòng vừa lo vừa hiểu. Đây chính là lúc những bí mật nhỏ bắt đầu lộ ra, tạo ra thử thách đầu tiên cho anh. Anh biết, để giữ gia đình yên ấm, anh phải học cách lắng nghe, thấu hiểu và dạy các em đối diện với chính bản thân mình.

Chiều hôm đó, Ngọc quyết định tổ chức một buổi trò chuyện nhẹ nhàng dưới gốc cây táo. Anh nói về những thất bại tuổi học trò của mình, về những lần vấp ngã và cách anh vượt qua. Các em lắng nghe, ánh mắt từ giận dữ dần chuyển sang thấu hiểu. Một chút cười, một chút nước mắt – tất cả hòa quyện thành một buổi chiều thanh xuân gia đình đáng nhớ.

Ngọc nhìn từng gương mặt, thấy được sự ngập ngừng nhưng cũng là khát khao được thổ lộ. Anh tự nhủ, đây mới chỉ là bắt đầu. Những bí mật nhỏ sẽ còn xuất hiện nhiều hơn, nhưng miễn là mọi người còn yêu thương nhau, mọi mâu thuẫn đều có thể hóa giải. Cây táo nở hoa hôm nay như một lời nhắc nhở: mỗi bí mật, mỗi mâu thuẫn đều có thể dẫn đến trưởng thành và tình thân khăng khít hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×