những mùa táo nở

Chương 4: Tình yêu giấu kín


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, ánh nắng chiếu qua tán lá cây táo, rọi xuống sân nhà những vệt sáng lung linh. Dư bước ra sân, tay ôm cặp sách, mắt lơ đãng nhìn về phía con đường làng. Trong lòng cô bé đầy hồi hộp, bởi hôm nay là ngày cô gặp lại người mà cô từng thầm thương ở thời học sinh – Huy, cậu bạn cùng lớp năm nào, giờ là người bạn cũ về thăm quê.

Ngọc đứng phía sau, quan sát em út với nụ cười nhẹ nhàng. Anh biết Dư từ nhỏ đã mộng mơ, hay chìm đắm trong những cảm xúc tinh khôi của tuổi học trò. Nhưng lần này, sự hồi hộp trong mắt cô bé khiến anh cũng lo lắng không ít.

Ngà chạy ra sân, tinh nghịch như mọi ngày, giọng hét: “Dư, dậy đi! Có ai đó đến chơi kìa!”

Dư giật mình, vội che mặt, tay run run: “Ngà… đừng la lớn như thế chứ!”

Châu và Báu đứng bên hiên, nhìn Dư với ánh mắt vừa tò mò vừa thích thú. Cả hai đều biết, cô út đang giữ một bí mật tình cảm từ lâu, nhưng chưa từng dám hé lộ với ai.

Không lâu sau, Huy xuất hiện trước cổng. Ánh mắt anh chàng lấp lánh niềm vui và ngạc nhiên khi thấy Dư đứng đó, bất ngờ và lúng túng.

“Dư! Lâu quá không gặp!” Huy reo lên, giọng đầy hào hứng.

Dư đỏ mặt, vội vàng cúi đầu: “À… Huy, lâu rồi…” Giọng cô bé run run, trái tim đập thình thịch.

Ngọc lặng lẽ bước vào bếp, để lại không gian cho Dư và Huy. Nhưng Ngà, với bản tính tinh nghịch, không thể bỏ lỡ cơ hội. Cậu nhéo vai Dư rồi cười phá lên: “Ối giời! Ai ngờ em út nhà mình lại táo bạo thế này!”

Dư đỏ mặt, giận nhưng không thể cãi lại. Huy cười khúc khích, ánh mắt dõi theo cô. Không khí thoáng chút căng thẳng nhưng xen lẫn hài hước, khiến Dư vừa hồi hộp vừa thấy dễ chịu.

Ngọc quan sát từ xa, thầm nghĩ: “Đây là khoảnh khắc cần để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Cần để Dư học cách đối diện cảm xúc, và biết rằng gia đình luôn ở bên.”

Buổi trò chuyện dưới gốc cây táo kéo dài. Huy kể chuyện về thời học sinh, những trò đùa, những kỷ niệm vui vẻ, còn Dư lắng nghe, đôi khi chen ngang vài câu trêu chọc khiến Huy bật cười.

Nhưng rồi, trong lúc vui đùa, một bí mật nhỏ bất ngờ được tiết lộ. Ngà tinh nghịch, không kiềm chế nổi, hét lên: “Thì ra là em thích Huy từ xưa! Cả nhà biết hết rồi kìa!”

Dư tái mặt, giọng run run: “Ngà… sao cậu biết…?”

Huy cũng ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên sự bẽn lẽn. Nhưng thay vì giận dữ, Dư cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, bí mật được thổ lộ, dù bằng cách bất ngờ, nhưng cũng giải tỏa áp lực trong lòng cô bé suốt bao năm.

Ngọc mỉm cười, bước tới ôm Dư từ phía sau: “Không sao đâu. Yêu thương là chuyện bình thường, và quan trọng là em dám đối diện với cảm xúc của mình.”

Buổi chiều kết thúc với tiếng cười, ánh nắng vàng rực chiếu lên cây táo nở hoa. Dư biết rằng, bí mật tình cảm của mình đã được thấu hiểu, và cô cũng học được cách mở lòng, chia sẻ với gia đình và những người quan trọng.

Cây táo nở hoa hôm nay như chứng kiến một bước trưởng thành khác – bước đầu tiên của Dư trong việc dám yêu, dám thổ lộ, và học cách hòa hợp với mọi người xung quanh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×