Sáng hôm sau, căn bếp nhỏ của gia đình vang lên tiếng xôn xao. Ngọc đang chuẩn bị bữa sáng, còn Ngà và Châu vừa ăn vừa trao đổi về kế hoạch học tập cho kỳ thi sắp tới. Nhưng không khí dần trở nên căng thẳng, như một sợi dây vô hình đang kéo mọi người về hai hướng khác nhau.
Ngà gắp cơm vào bát, tay run run vì vừa nhận kết quả kiểm tra môn Toán hôm qua. Kết quả không tốt, nhưng cậu không dám thừa nhận với ai ngoài anh cả. Cậu thở dài, giấu đi sự thất vọng bằng vẻ mặt hững hờ: "Châu, mày có làm bài tập hôm qua xong chưa?"
Châu, đang gắp đồ ăn vào bát, nhíu mày: "Mày hỏi như kiểu tao lúc nào cũng làm bài tập đúng giờ vậy. Chưa xong đâu, mấy hôm nay bận nhiều việc." Giọng cô em hơi sắc, ánh mắt thoáng giận.
Ngà bực mình, giọng cao hơn bình thường: "Thế là sao? Mày lúc nào cũng đi học thêm này nọ, còn tao thì sao? Tao cũng học căng như mày đấy chứ! Mà sao cứ lúc nào cũng phải khoe là tao yếu kém hả?"
Châu đỏ mặt, ngạc nhiên: "Khoe? Ngà, tao có khoe cái gì đâu! Tao chỉ nói sự thật thôi!"
Ngọc từ phòng khách bước tới, giọng nghiêm nghị: "Ngà, Châu, bình tĩnh nào! Mọi người còn phải ăn sáng, đừng để chuyện nhỏ gây cãi vã."
Nhưng Ngà đã mất kiềm chế, ném bát cơm nhẹ xuống bàn, khiến cơm rơi vãi ra sàn: "Anh Ngọc! Anh không hiểu đâu! Tao mệt mỏi lắm rồi, lúc nào cũng phải cố gắng mà vẫn bị so sánh với Châu!"
Châu nhíu mày, giọng run run: "Ngà… sao mày lại nói thế? Tao không bao giờ so sánh với mày cả!"
Ngọc tiến lại, đặt tay lên vai Ngà, giọng dịu dàng nhưng nghiêm khắc: "Ngà, tao biết mày áp lực, nhưng ném bát cơm hay la hét không giải quyết được gì đâu. Mỗi người đều có khó khăn riêng, quan trọng là học cách chia sẻ, không phải giấu diếm hay bực tức vô cớ."
Ngà hít sâu, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn chưa thỏa mãn: "Anh Ngọc… anh đâu biết… Tao đã giấu chuyện học kém từ bao lâu nay… Cả năm qua, tao đều cố gắng mà vẫn không khá lên nổi, còn Châu… lúc nào cũng là số một trong lớp!"
Châu cũng đỏ mặt, giọng run run: "Ngà… tao không muốn tranh đua với mày! Tao… tao chỉ muốn cố gắng thôi… mà giờ tao thấy mày không tin tao."
Ngọc thở dài, biết rằng đây là thời điểm những bí mật học tập đầu tiên nổ ra. Anh ngồi xuống, nắm tay cả hai: "Được rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngà, tao biết mày lo lắng, nhưng không ai xem thường mày đâu. Châu cũng thế. Quan trọng là các em hiểu nhau và học cách chia sẻ nỗi lo của mình."
Ngà cắn môi, giọng yếu đi: "Anh Ngọc… em… em sợ… sợ bị thất vọng… sợ không đáp ứng được kỳ vọng của mọi người…"
Châu cúi đầu, giọng run run: "Tao cũng sợ anh Ngọc buồn… nhưng tao không muốn giấu mày, Ngà."
Không khí bỗng lắng xuống, chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc và tiếng hít thở của từng người. Ngọc nhẹ nhàng: "Mỗi người đều có áp lực riêng, nhưng gia đình là nơi để các em thổ lộ, chia sẻ, không phải giấu diếm. Bí mật không phải là điều xấu, nhưng nếu để lâu, nó sẽ trở thành gánh nặng. Giờ thì, hãy nói ra tất cả."
Ngà nhìn Châu, giọng yếu đi nhưng thật lòng: "Tao… tao từng trượt mấy bài kiểm tra quan trọng… tao sợ bị chê…"
Châu nắm tay Ngà, giọng dịu dàng: "Tao cũng từng trượt… tao cũng sợ bị đánh giá… nhưng bây giờ… chúng ta vẫn là anh em, đúng không?"
Ngọc mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Đây là bước đầu tiên để những bí mật nhỏ được tháo gỡ, để mọi người bắt đầu hiểu và thông cảm lẫn nhau.
Sau bữa sáng, Ngọc quyết định dẫn các em ra sân sau, nơi có cây táo cổ thụ. Anh bảo: "Hãy cùng nhau kể cho anh nghe về những áp lực, những khó khăn mà các em đang trải qua. Đừng giấu giếm nữa, anh sẽ lắng nghe và giúp các em."
Ngà ngại ngùng, nhưng rồi mở lời: "Anh Ngọc… em từng nghĩ mình phải hoàn hảo… phải vượt qua mọi thứ mà không ai biết… nhưng… em mệt lắm rồi."
Châu tiếp lời: "Tao cũng vậy… lúc nào cũng muốn làm tốt, nhưng đôi khi cảm thấy áp lực quá…"
Báu đứng nép bên cạnh, giọng nhỏ: "Em cũng từng che giấu nỗi buồn… nhưng… em cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nói ra."
Dư thì cười nhẹ, mắt long lanh: "Em cũng có những bí mật… những cảm xúc chưa từng nói với ai… nhưng giờ thì… em cảm thấy an tâm hơn."
Ngọc nhìn từng ánh mắt, từng nét mặt của các em, cảm nhận sự trưởng thành dần nảy nở trong lòng họ. Anh biết rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng hôm nay là một khởi đầu quan trọng – khởi đầu cho sự thấu hiểu, sự tha thứ, và tình yêu thương giữa các anh chị em.
Chiều hôm đó, dưới tán cây táo, cả gia đình ngồi quây quần, kể về những ký ức học trò, về những thất bại và những lần vượt qua. Tiếng cười xen lẫn những giọt nước mắt, tạo nên một buổi chiều vừa ấm áp vừa xúc động. Ngọc hiểu rằng, mâu thuẫn đầu tiên đã xảy ra, nhưng nhờ đó, các em học cách đối diện với chính bản thân mình, và tình cảm gia đình trở nên bền chặt hơn.
Cây táo nở hoa, như chứng kiến từng bước trưởng thành, từng bí mật được thổ lộ, và từng trái tim tuổi trẻ học cách yêu thương. Ngọc thầm nhủ, đây mới chỉ là khởi đầu. Những bí mật khác sẽ còn xuất hiện, nhưng miễn là mọi người yêu thương và hiểu nhau, mọi mâu thuẫn đều có thể vượt qua.