những mùa táo nở

Chương 6: Tình yêu giấu kín của Báu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, căn nhà nhỏ tràn ngập ánh nắng vàng rực. Ngọc đang dọn bữa sáng, Ngà và Châu chuẩn bị sách vở để đi học thêm, còn Dư thì chăm chú nhặt những bông hoa rơi từ cây táo xuống sân. Không khí yên ắng nhưng ẩn chứa một chút căng thẳng, bởi hôm nay Báu dự định sẽ nói ra điều cô giấu kín bấy lâu.

Báu ngồi bên cửa sổ, tay cầm cuốn sổ nhật ký cũ. Cô nhìn dòng chữ mình từng viết từ năm trước, nhịp tim dường như nhanh hơn. “Hôm nay, em sẽ nói ra… em không thể giấu mãi được nữa…” cô tự nhủ.

Ngọc để ý em gái út có vẻ lo lắng, bước tới, giọng dịu dàng: “Báu, có chuyện gì à? Em cứ trầm tư cả buổi sáng rồi đó.”

Báu đỏ mặt, giọng run run: “Anh… anh đừng la em nhé. Em… em có điều muốn nói… với cả nhà…”

Ngà đứng bên cạnh, mắt sáng lên: “Ơ, chắc lại là chuyện học hành? Hay là mấy trò dở của em?”

Báu hắng giọng, giọng nghiêm túc: “Không phải… em muốn nói về… tình cảm của em…”

Cả nhà im lặng. Ngọc nhíu mày, nhưng nở nụ cười khích lệ: “Được rồi, em cứ nói đi. Gia đình luôn lắng nghe.”

Báu hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu: “Em… em từng thích một người… từ thời học sinh. Em giấu mãi, vì sợ mọi người cười… và cũng sợ anh Ngọc thất vọng…” Giọng cô run run, đôi mắt ươn ướt.

Ngà bất ngờ, há hốc mồm: “Cái gì? Em thích ai? Sao không nói sớm?”

Dư nháy mắt, cười khúc khích: “Cuối cùng thì em cũng chịu thổ lộ rồi!”

Châu mỉm cười, giọng dịu dàng: “Bí mật cuối cùng cũng được bật mí. Em dũng cảm lắm, Báu à.”

Báu đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ: “Em… em sợ… sợ mọi người cười chê… nhưng bây giờ… em cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”

Ngọc bước tới, đặt tay lên vai em gái: “Anh biết mà. Tình cảm là chuyện của tuổi trẻ, không ai có quyền chê bai cả. Quan trọng là em dám đối diện và chia sẻ.”

Ngà hớn hở, giọng pha chút trêu chọc: “Vậy là em có người trong lòng rồi, huh? Chắc là trai đẹp lắm đây!”

Báu đỏ mặt, giận nhưng cũng không giấu nổi nụ cười. “Ngà… đừng có phá em!”

Huy, cậu bạn cũ mà Dư từng gặp, xuất hiện đúng lúc, không biết câu chuyện của Báu. Ngay lập tức, Ngà reo lên: “Đây! Có khán giả nè! Báu vừa thổ lộ bí mật tình cảm rồi!”

Báu tái mặt, giọng nhỏ: “Huy… đừng cười… em…”

Ngọc cười khẽ, hiểu được rằng đôi khi những bí mật được tiết lộ một cách bất ngờ lại trở nên dễ thương và đầy hài hước. Anh nhẹ nhàng: “Không sao đâu, điều quan trọng là em đã dám nói. Còn tất cả mọi người, hãy tôn trọng cảm xúc của em nhé.”

Buổi trưa, cả gia đình ngồi quây quần bên bữa cơm, tiếng cười xen lẫn những câu chuyện hài hước về thời học sinh. Ngà liên tục trêu chọc Báu về “mối tình bí mật”, khiến cô em đỏ mặt nhưng cũng bật cười.

Bữa cơm kết thúc trong không khí ấm áp, xen lẫn sự nhẹ nhõm khi những bí mật tình cảm của Báu được tháo gỡ. Ngọc nhìn cây táo nở hoa ngoài cửa sổ, thầm nhủ: “Mỗi bí mật được thổ lộ là một bước trưởng thành. Gia đình sẽ còn nhiều thử thách, nhưng tình cảm và sự thấu hiểu sẽ giúp mọi người vượt qua.”

Chiều hôm đó, Báu bước ra sân, ánh mắt sáng lên niềm vui và tự tin. Cô biết rằng, việc dám nói ra cảm xúc của mình không chỉ giúp em nhẹ nhõm, mà còn mở ra một bước ngoặt mới trong mối quan hệ gia đình – nơi các em học cách tin tưởng, yêu thương và chia sẻ.

Cây táo vẫn nở hoa trắng muốt, như một chứng nhân thầm lặng cho những bước trưởng thành, những bí mật được tháo gỡ, và những trái tim tuổi trẻ học cách yêu thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×