những mùa táo nở

Chương 7: Xung đột và bí mật hé lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, không khí trong nhà đã khác hẳn. Ngọc chuẩn bị bữa sáng, còn Ngà và Châu bước ra từ phòng với vẻ mặt căng thẳng. Cả hai đều không nói chuyện, chỉ lầm lũi gắp thức ăn vào bát. Ngọc nhận ra, đây không chỉ là mâu thuẫn nhỏ như trước, mà là xung đột sâu hơn liên quan đến bài tập, thành tích và cảm giác áp lực tuổi học trò.

Ngà bỗng ném bút xuống bàn: “Châu, sao lúc nào cũng phải gợi chuyện học hành trước mặt mọi người hả? Tao đã cố gắng hết sức rồi!”

Châu đỏ mặt, giọng run run nhưng cứng cỏi: “Ngà… tao chỉ muốn mọi chuyện được rõ ràng! Tao không muốn em cứ giấu giếm nữa!”

Ngọc bước tới, giọng nghiêm nghị: “Ngà, Châu, bình tĩnh. Ném bút, la hét không giải quyết được gì đâu. Hãy nói rõ vấn đề ra.”

Nhưng cả hai không chịu nhường nhau. Áp lực từ kết quả học tập, sự so sánh trong lớp và cảm giác bị coi thường khiến họ mất kiểm soát.

Ngà hét lên: “Anh Ngọc! Em… em không muốn bị so sánh với Châu nữa! Cả năm qua, em cố gắng hết sức mà vẫn không khá lên nổi, còn Châu… lúc nào cũng là số một!”

Châu cũng nổi giận: “Tao không muốn so sánh với em! Tao… tao chỉ muốn mọi người hiểu nhau thôi! Nhưng giờ thấy em cứ trách tao, tao… tao bực mình lắm!”

Ngọc thở dài, biết rằng đây là lúc phải để mọi người thổ lộ bí mật thật sự của mình. Anh ngồi xuống, giọng dịu dàng: “Được rồi… Ngà, Châu, hãy nói hết những gì trong lòng. Gia đình là nơi để mọi người chia sẻ, không phải giấu giếm hay bực tức.”

Ngà hít sâu, mắt đỏ hoe: “Anh Ngọc… em… em từng trượt mấy bài kiểm tra quan trọng. Em sợ bị thất vọng… sợ bị chê… nên em giấu tất cả!”

Châu cũng cúi đầu, giọng run run: “Tao… tao cũng từng trượt kỳ thi quan trọng… nhưng tao sợ anh Ngọc buồn… tao không muốn làm ai thất vọng…”

Ngọc gật đầu, nắm tay cả hai: “Anh biết rồi. Mỗi người đều có áp lực riêng, và việc giấu diếm chỉ làm mọi thứ thêm nặng nề. Giờ thì mọi chuyện đã rõ, anh muốn các em học cách chia sẻ, học cách thông cảm cho nhau.”

Nhưng xung đột chưa dừng lại ở đó. Khi Ngà và Châu vừa định đi học, Báu chạy tới, giọng lo lắng: “Chị Châu… em vừa phát hiện ra… có chuyện quan trọng về gia đình… mà mọi người chưa biết… Em… em không biết nên nói thế nào…”

Ngọc nhíu mày, giọng nghiêm nghị: “Báu, em cứ nói ra đi. Gia đình là nơi để chia sẻ mọi bí mật.”

Báu hít sâu, giọng run run: “Thì ra… căn nhà này từng có một sự việc mà bố mẹ chưa bao giờ kể… liên quan đến cây táo… và một người thân đã bỏ đi…”

Ngọc và các em nhìn nhau, không khí bỗng trở nên căng thẳng. Bí mật gia đình lớn mà Báu vừa hé lộ khiến mọi người lặng đi. Ngà nắm tay Châu, mắt rơm rớm: “Vậy là… tất cả những gì chúng ta lo lắng, căng thẳng… chỉ là một phần của câu chuyện lớn hơn…”

Châu gật đầu, giọng nhỏ: “Phải… chúng ta cần đối diện với sự thật, và… học cách yêu thương lẫn nhau.”

Ngọc đứng lên, giọng trầm ấm nhưng quyết đoán: “Đúng rồi. Bí mật này có thể khiến mọi người bối rối, nhưng miễn là chúng ta yêu thương, chia sẻ và tin tưởng nhau, mọi mâu thuẫn đều có thể giải quyết. Hôm nay, chúng ta hãy ngồi lại, kể hết câu chuyện của cây táo… và của gia đình mình.”

Chiều hôm đó, cả nhà quây quần dưới tán cây táo, nghe Ngọc kể lại những câu chuyện cũ mà bố mẹ chưa từng kể, về thời trẻ, về những mối tình, những nỗi đau, và cả những niềm vui xen lẫn thử thách. Ngà và Châu lần đầu tiên nhìn nhau với ánh mắt thấu hiểu, nhận ra rằng, mâu thuẫn giữa họ chỉ là phần nổi của tảng băng, còn tình cảm và sự gắn bó mới là điều quan trọng.

Báu, Dư và Ngọc cùng nghe, xen lẫn tiếng cười và cả những giọt nước mắt nhẹ nhàng. Mỗi người học được bài học: bí mật không phải để giấu mãi, mà để chia sẻ, để gia đình thêm gắn kết.

Cây táo nở hoa trắng muốt, như chứng kiến từng bước trưởng thành, từng mâu thuẫn được tháo gỡ, và từng bí mật được thổ lộ. Ngọc thầm nhủ: “Mỗi bí mật hé lộ là một bước trưởng thành. Gia đình mình sẽ còn nhiều thử thách, nhưng tình cảm và sự thấu hiểu sẽ giúp mọi người vượt qua.”

Buổi tối, ánh đèn trong nhà ấm áp. Ngà và Châu ngồi cạnh nhau, không còn giận dữ. Báu cười nhẹ, Dư nháy mắt với Ngọc. Mọi người đều nhận ra: dù mâu thuẫn có lớn đến đâu, miễn là biết chia sẻ và yêu thương, gia đình sẽ luôn là nơi bình yên nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×