những năm tháng gửi gió

Chương 10: Cánh Cửa Không Mở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Giêng. Gió lạnh hơn. Những sợi nắng không còn đủ sưởi ấm sân trường như những ngày cũ. Lớp học bắt đầu tăng tốc để chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ II – và cả một năm học kết thúc đang lặng lẽ tiến đến.

An vẫn đi học đều.
Minh cũng vậy.

Nhưng không ai trong hai người còn chủ động nhắn tin trước. Không còn những dòng “ăn sáng chưa?”, không còn những buổi ngồi ở hành lang sau giờ học. Giữa họ không có cãi vã, không có lời chia tay. Chỉ là… mọi thứ tự khép lại, như một cuốn sách dừng ở giữa chừng.


Một ngày giữa tuần, An nhận được tin nhắn từ Thảo:

“Hôm nay Minh nghỉ học. Nghe đâu có chuyện ở nhà.”

An không định quan tâm. Cô tự nhủ: Cậu ấy không cần mình nữa. Nhưng cả buổi học hôm ấy, cô không đọc nổi dòng văn nào. Tay cầm bút mà viết sai chính tả. Đến tiết cuối, cô lặng lẽ xin phép ra ngoài.

Và chiều hôm đó, An đứng trước cổng nhà Minh lần thứ hai.


Cánh cửa khép hờ. Một bà hàng xóm đang ngồi nhặt rau cạnh đó khẽ nói:

“Cháu tìm Minh à? Thằng bé đang lo cho bà nó đấy. Hôm qua bà lên cơn, ngất ngay trước cửa nhà.”

An giật mình. Cô hỏi:

“Bà nội bị bệnh gì ạ?”

“Tai biến nhẹ, mà sống một mình với cháu trai – có khi nó còn lo hơn người lớn.”
Bà thở dài. “Tội nghiệp. Mẹ bỏ đi từ nhỏ, bố thì mất sớm. Minh sống khép lắm, ít ai biết gì.”

An nghe mà lòng chùng xuống. Bao lần cô trách cậu lạnh lùng, cô đơn, ít nói – mà không biết rằng Minh sống giữa những vắng lặng không ai nhìn thấy.


Cô đẩy nhẹ cổng bước vào.

Căn nhà nhỏ, tối. Minh đang ngồi bên cạnh giường bà, tay đặt lên trán bà như kiểm tra. Khi ngẩng lên thấy An, cậu thoáng sững lại:

“Cậu… tới làm gì?”

An không trả lời ngay. Cô nhìn xung quanh – mọi thứ đơn sơ, cũ kỹ. Rồi cô bước tới, đặt túi cháo xuống bàn:

“Cho bà. Còn cậu… ăn tạm.”

Minh đứng yên. Mắt cậu hơi đỏ, có lẽ vì thức đêm. Giọng khàn đi:

“Tớ xin lỗi…”

“Vì chuyện gì?”

“Vì đã đẩy cậu ra. Vì tớ… thấy mình không xứng.”

An hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào Minh – không trách móc, không giận dỗi:

“Cậu không cần xứng. Cậu chỉ cần thật lòng.”

Minh cúi đầu, giọng run:

“Thật lòng thì tớ đã… thích cậu hơn mức tớ tưởng. Nhưng cũng chính vì vậy… tớ sợ. Tớ không có gì trong tay, không biết tương lai ra sao. Cậu thì giỏi, có ước mơ, có người thân chờ đợi. Còn tớ, chỉ có bà. Nếu bà xảy ra chuyện gì, tớ không thể đi đâu được.”

An khựng lại. Lần đầu tiên, cô hiểu điều khiến Minh xa cách không phải vì hết thương – mà vì thương quá nhiều, đến mức sợ ràng buộc người khác vào những khó khăn của mình.

Cô khẽ nói:

“Nếu một ngày cậu không thể bước đi xa… tớ sẽ chọn ngồi lại cạnh cậu, chứ không đi trước một mình.”

Minh ngẩng lên. Mắt đỏ hoe. Cậu nói nhỏ:

“Cậu không phải gánh gì cả, An à. Tớ chỉ… cần biết cậu từng hiểu tớ, là đủ rồi.”

An bước tới, khẽ nắm tay cậu – giống như nhiều tháng trước, trong chiều thư viện đầy gió. Nhưng lần này, lòng bàn tay cậu lạnh hơn, yếu hơn. Và cậu… rút tay lại.

“Đừng. Tớ chưa sẵn sàng để giữ ai cả.”


An ra về khi trời đã tối. Gió thổi mạnh. Cô không khóc. Cô chỉ thấy lòng rỗng đến lạ. Như thể… một điều gì đó quan trọng đã rơi xuống – nhẹ nhàng, nhưng không thể nhặt lại.

Trên đường về, cô viết một tin nhắn, rồi lại xoá. Viết lại. Rồi lại xoá.

Cuối cùng, cô chỉ để lại một dòng trong nhật ký:

“Có những người, ta bước đến rất gần… nhưng họ chọn khép lại. Không phải vì không thương, mà vì họ chưa đủ bình yên để mở lòng.”


Tình yêu không luôn là nắm tay và bước đi cùng hướng. Có khi là đứng lại, nhìn người kia vật lộn với cuộc sống, và mong họ sống tốt – dù không còn ở cạnh mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.