những năm tháng gửi gió

Chương 11: Có Một Thành Phố Đợi Chúng Ta Không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.


Tháng Hai. Trường bắt đầu sôi động trở lại sau kỳ nghỉ Tết. Nhưng không khí trong lớp 11A1 đã khác – mọi ánh mắt đều hướng về một mốc duy nhất: kỳ thi đại học.

Thầy cô nói nhiều hơn về định hướng nghề nghiệp. Bạn bè nói về nguyện vọng 1, nguyện vọng 2. Áp lực không còn là khái niệm, mà là thứ hiện hữu mỗi ngày – trong từng giờ học thêm, từng lần phát đề, từng lần ba mẹ hỏi:
“Con tính thi trường nào?”

An – vốn là học sinh giỏi Văn, từng mơ mộng muốn theo ngành báo chí ở Hà Nội – giờ cũng bắt đầu thấy ngập ngừng.
Ba mẹ cô làm giáo viên tỉnh. Mẹ bảo:

“Ra Hà Nội học tốn kém lắm. Nhà mình không dư dả. Hay con thi Đại học Sư phạm TP gần đây, vừa đỡ chi phí, vừa có thể về nhà thường xuyên.”

An không cãi. Cô gật đầu, nhưng lòng đầy giằng xé.

Còn Minh, từ sau lần An đến thăm, vẫn giữ khoảng cách – nhưng cậu không còn lạnh như trước. Cậu vẫn chào An mỗi sáng, đôi lúc hỏi “Đã ăn gì chưa?”, rồi thôi. Chỉ vậy.

Một chiều, Thảo thì thầm bên tai An:

“Minh sắp được học bổng toàn phần rồi đó. Thầy chủ nhiệm bảo có một trường tư ở TP.HCM đề xuất, vì Minh nằm trong nhóm điểm thi cao nhất tỉnh.”

An chết lặng.

Thành phố.
Giấc mơ từng là của cô.
Giờ… đang gọi tên Minh.


Tối hôm đó, Minh gửi tin nhắn đầu tiên sau hơn một tháng:

“Tớ được mời phỏng vấn học bổng. Tuần sau phải vào thành phố mấy ngày.”

An nhìn màn hình, tim thắt lại. Cô gõ vài chữ… rồi lại xoá.

Cuối cùng, cô chỉ nhắn lại:

“Chúc cậu làm tốt.”

Dòng chữ xanh hiện “Đã xem”, nhưng không có thêm gì nữa.


Tuần sau, Minh rời trường vào thứ Năm. Không ai tiễn, không rầm rộ. Cậu chỉ nhắn một tin cho Thầy chủ nhiệm. Nhưng khi xe chạy ngang qua cổng trường, An vẫn đứng ở đó – tay ôm tập tài liệu, gió lùa bay tà áo dài.

Cậu nhìn thấy cô. Ánh mắt bắt gặp nhau. Nhưng xe không dừng lại.

Giữa họ, là khoảng cách của một con đường – và của một giấc mơ chưa từng dám gọi tên.


Bốn ngày sau, Minh trở về. Cậu không nói với ai. An chỉ biết, qua lời Thảo:

“Nghe đâu cậu ấy đậu vòng phỏng vấn. Chỉ còn xét hoàn cảnh gia đình nữa thôi là chắc suất.”

An gật đầu. Không nói gì. Nhưng tối hôm đó, cô không học được chữ nào.

Cô tự hỏi: Nếu Minh đi thành phố… còn mình thì không? Mọi chuyện sẽ ra sao?


Hôm thứ Hai, bất ngờ thầy hiệu trưởng gọi An lên văn phòng. Thầy trao cho cô một phong bì và mỉm cười:

“Em có tên trong danh sách học bổng bán phần của Trường Đại học Báo chí Hà Nội. Trường mời em ra thăm quan và định hướng ngành học. Nếu cha mẹ đồng ý, em có thể đi vào kỳ nghỉ hè.”

An sững người.

Cô cầm phong bì mà tim đập dồn. Là cơ hội – là nơi cô từng mơ ước. Nhưng cũng là điều ba mẹ không muốn cô theo đuổi.

Tối hôm đó, An ngồi cùng ba mẹ, đặt bức thư lên bàn.

Ba trầm ngâm. Mẹ im lặng. Cuối cùng mẹ nói:

“Nếu con thật sự muốn, thì cứ đi. Nhưng con phải tự chịu trách nhiệm. Tự quyết, tự lo.”

Cô gật đầu, mắt ươn ướt.


Sáng hôm sau, An chủ động đến tìm Minh. Cô gặp cậu đang ngồi vẽ ở thư viện, một tay ký họa, một tay chống cằm. Ánh nắng đổ qua cửa sổ, rơi trên tóc cậu.

“Minh.” – Cô gọi.

Cậu ngước lên. Ánh mắt bất ngờ, nhưng không tránh đi.

“Tớ nhận được thư mời từ trường Báo chí ở Hà Nội.” – An nói, nhẹ.

Minh im lặng. Rồi cậu gật đầu:

“Chúc mừng cậu.”

“Cậu không hỏi tớ có đi không?”

Minh mím môi. Rồi chậm rãi:

“Tớ không dám hỏi. Vì tớ sợ nếu cậu nói ‘không đi’, thì tớ sẽ cảm thấy mình là người cản đường.”

An cười. Nụ cười buồn đến lạ:

“Còn tớ, tớ sợ nếu cậu đi rồi… tớ sẽ không có đủ lý do để ở lại.”

Hai người nhìn nhau. Khoảng cách chỉ một cái bàn – nhưng cảm giác như đang đứng ở hai đầu chuyến tàu sắp rời ga.

Minh khẽ nói:

“Nếu mai kia… ta ở hai thành phố khác nhau…”

An cắt lời:

“…thì chỉ cần một người còn nhớ, là đủ.”


Tối hôm đó, An viết trong nhật ký:

“Có những người không bước cùng mình đến cuối con đường. Nhưng họ là lý do khiến mình bắt đầu bước đi.”


Có những mùa yêu không kéo dài, nhưng đủ để khiến người ta trưởng thành. Có những người không đi cùng nhau đến trọn đời, nhưng sẽ mãi là thanh xuân của nhau – dù chỉ là lặng lẽ đứng nhìn nhau trưởng thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.