Tháng Ba.
Trường vang lên tiếng ve sớm – hơi lạc mùa, nhưng như báo hiệu một chu kỳ mới đang bắt đầu. Khối 11 chính thức lên lớp 12, lớp học được sắp lại, bàn ghế thay đổi, và không khí trong trường như đổi khác.
An vẫn ở tổ Văn, ngồi gần cửa sổ như mọi khi.
Minh – như một sắp đặt kỳ lạ của số phận – lại ngồi bàn sau cô, cách chỉ một người.
Họ nhìn thấy nhau mỗi ngày.
Nghe tiếng nhau gọi bài, lên bảng, trao đổi bài vở.
Nhưng không ai còn nhắn tin. Không ai còn gọi tên nhau ngoài giờ học.
Giờ ra chơi đầu tiên của năm học mới, An ngồi gác tay lên thành cửa sổ, nhìn sân trường đang nắng. Tán bàng đã bắt đầu chuyển màu. Lũ lớp dưới chạy nhảy rộn ràng như chính cô năm trước – một cô bé từng bối rối vì rung động đầu đời.
Cô thở dài.
Thảo đến, chống cằm hỏi:
“Vẫn chưa quên được hả?”
An không trả lời ngay. Một lúc sau mới nói:
“Có những người không phải là để quên. Mà là để giữ lại, như một góc lặng trong mình.”
Thảo cười, bóp nhẹ vai bạn:
“Thế cũng đừng ngồi mãi ở cái ‘góc lặng’ ấy. Đôi khi phải đi tiếp, để thấy đời vẫn còn nhiều người chờ.”
An gật đầu, nhưng lòng vẫn chênh vênh.
Tháng Tư, trường tổ chức ngày hội định hướng nghề nghiệp. Các trường đại học về tư vấn, phát tờ rơi, tổ chức các buổi nói chuyện.
An đăng ký tư vấn ngành Báo chí.
Minh đăng ký ngành Thiết kế đồ hoạ – một ngã rẽ mới, không ai ngờ tới.
Khi giáo viên hỏi:
“Vì sao chọn ngành này?”
Minh chỉ trả lời ngắn gọn:
“Vì em muốn vẽ lại những điều em không giữ được.”
Câu nói ấy khiến An quay đầu nhìn lại. Và trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau – ngắn thôi, nhưng đủ khiến tim An nhói lên một nhịp.
Sau buổi định hướng, An nhận được một tờ gấp về chương trình học bổng ngoài Hà Nội. Lúc đứng ở hành lang xem xét, một tờ bay rơi khỏi tay cô – gió cuốn đi, rơi xuống bãi cỏ dưới sân.
Minh đi ngang qua. Nhặt lên. Không nói gì.
Chỉ đưa lại, và bước tiếp.
An nhận lấy. Giây phút ấy – cô muốn gọi cậu lại, nhưng rồi… không đủ can đảm.
Một tuần sau, trường phát động chiến dịch “Viết thư cho tương lai” – mỗi học sinh lớp 12 sẽ viết một lá thư gửi chính mình một năm sau, để nhà trường cất giữ và gửi lại sau kỳ thi đại học.
An viết lá thư trong im lặng, tay run nhẹ.
*“Gửi An – người sẽ bước qua kỳ thi đại học trong một năm nữa.
Lúc em đọc được lá thư này, không biết em có còn nhớ về một người tên Minh không.
Có thể em đã đi xa, có thể đã có những rung động mới. Nhưng hy vọng em vẫn nhớ:Có một thời, em từng thương một người rất thật lòng.
Và có một mùa, em từng muốn nắm tay ai đó đi qua cả thanh xuân.”*
Cô gấp thư lại, ghi ngày tháng, rồi bỏ vào phong bì.
Cô không biết Minh có viết thư không.
Nhưng cô biết, dù không còn nói chuyện, cô vẫn luôn viết Minh vào lòng, mỗi ngày một ít.
Cuối tháng Tư, trường phát động cuộc thi ảnh “Ký ức học trò”. Mỗi lớp cử một nhóm dự thi. Thảo rủ An cùng tham gia. Bất ngờ hơn – Minh cũng được chọn làm người phụ trách phần thiết kế poster và chỉnh ảnh.
Khi danh sách nhóm được công bố, ai cũng nhìn nhau cười – trừ An và Minh.
Họ biết: không còn tránh nhau được nữa.
Buổi chụp hình diễn ra vào chiều thứ Bảy. Cả nhóm tập trung tại thư viện, lấy bối cảnh là lớp học, hành lang, và sân bàng – nơi bao kỷ niệm đã qua.
An mặc áo dài trắng. Minh cầm máy ảnh, lặng lẽ căn chỉnh, không nói nhiều.
Trong một khoảnh khắc, Thảo nói đùa:
“An, đứng ở cửa sổ đi, ánh sáng đẹp lắm. Minh, chụp cho bạn ấy một tấm thật nghệ thuật nhé!”
An đứng vào vị trí. Minh giơ máy lên.
Giây phút ống kính hướng về phía cô, An thấy tim mình đập loạn. Cô không cười, không diễn – chỉ nhìn vào máy ảnh, như nhìn vào người từng là cả một giấc mơ tuổi trẻ.
Minh bấm máy. Một cái. Hai cái.
Không ai biết, sau khi cả nhóm ra về, Minh lặng lẽ mở ảnh ấy ra – và lưu riêng vào một thư mục không tên.
Tối hôm đó, trong nhật ký, An viết:
“Hôm nay, chúng ta lại đứng đối diện nhau – nhưng không còn gọi tên nhau như xưa.
Có thể đây là cách thanh xuân dạy ta lớn: Biết buông, biết giữ, và biết mỉm cười cả khi lòng còn sót lại.”
Năm cuối cấp không chỉ là một kỳ thi, mà là lúc người ta học cách xa ai đó – một cách dịu dàng nhất.