những năm tháng gửi gió

Chương 4: Những Dòng Không Gửi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau buổi cắm trại, mọi thứ dường như đã trở lại nhịp cũ – tiết toán thứ hai, kiểm tra bài cũ, những tiếng cười khe khẽ trong giờ Văn khi cô giáo đọc bài thơ “Mắt biếc” với chất giọng mơ màng. Nhưng với An, mọi thứ không còn thật sự giống trước.

Mỗi khi bước vào lớp, ánh mắt cô như vô thức hướng về bàn cuối, nơi Minh ngồi, đôi khi đang chăm chú đọc sách, đôi khi đang vẽ điều gì đó không ai biết. Cô không rõ cảm giác này là gì – chỉ biết rằng khi không thấy cậu, lòng cô như hụt đi một nhịp.

Và điều khiến An bối rối nhất là – cô vốn không phải người dễ xao động. Suốt bao năm, cô giữ vị trí lớp trưởng, học đều, sống lý trí, biết mình cần gì – thế mà chỉ vài tuần quen một người lạ, mọi thứ như chệch khỏi guồng quay cũ.

“Cậu bị gì dạo này hay mơ mộng ghê.” – Thảo, bạn thân An, nói khi cả hai ngồi học nhóm ở thư viện.

“Mơ mộng gì?” – An giật mình.

“Thì đang làm bài mà cười một mình. Hay là... dính ‘mũi tên tình yêu’ rồi?”

An cười gượng. “Tào lao. Tớ chỉ... suy nghĩ chút chuyện lớp.”

“Ờ, lớp hay là... lớp bên cạnh?”

An im lặng. Đôi khi, bạn thân đáng sợ nhất là vì nói đúng quá.


Minh thì khác. Cậu vẫn đi học đều, vẫn ngồi đúng góc bàn quen thuộc, vẫn lặng lẽ như cũ – nhưng nội tâm thì không còn phẳng lặng như mặt hồ ban đầu. Cậu bắt đầu vẽ nhiều hơn – không chỉ An, mà là những khoảnh khắc có cô xuất hiện: một lần cô giấu trái cây vào ngăn bàn cho cả nhóm học sinh giỏi, một buổi trưa cô ngủ gật trong thư viện với quyển sách rơi ngang mặt.

Những khoảnh khắc đó, Minh vẽ ra để... giữ lại. Không gửi đi. Không nói thành lời.

Và rồi, cậu bắt đầu viết – điều mà cậu ít khi làm:
Một trang giấy, những dòng chữ ngắn, đơn giản:

An à,
Nếu tớ nói rằng tớ thích ngồi gần cậu... có lẽ sẽ bị cười nhỉ?
Nếu tớ nói tớ đã vẽ cậu từ ngày đầu tiên cậu hát... chắc cậu sẽ đỏ mặt mất.
Nhưng tớ sẽ không gửi những dòng này. Vì tớ sợ mọi thứ đang nhẹ nhàng sẽ biến thành điều gì đó khó quay lại...
Tớ chỉ muốn cậu biết – dù không nói – thì vẫn có người đang nhớ cậu một cách tử tế.

Minh gấp lại, không ký tên. Cậu không định gửi. Chỉ là muốn thừa nhận với chính mình: rằng cậu đã thích một người – lần nữa.


Chiều thứ Sáu, khi An ở lại lớp trực nhật, cô bất ngờ phát hiện một tờ giấy nhỏ trong ngăn bàn – không đề tên người nhận, không có phong bì. Cô mở ra. Là nét chữ cứng cáp, quen quen.

Tim cô khẽ chùng xuống sau khi đọc hết dòng cuối.

Cô quay đầu nhìn quanh, nhưng lớp chỉ còn vài học sinh đang lau bảng.

Cô không chắc tờ giấy đó có phải dành cho mình hay không. Nhưng có một điều cô chắc chắn: trong những dòng chữ không tên, cô thấy chính mình hiện lên rõ ràng đến lạ.


Tối hôm đó, An nằm xoay trở mãi trên giường ký túc xá. Cô cầm cuốn nhật ký, lần đầu tiên viết ra điều mà bấy lâu cô luôn tránh nghĩ đến:

Tháng 9, trời nhiều gió, và lòng thì nhiều nghĩ ngợi. Tớ có đang thích một người không? Nếu có, thì phải làm gì? Nếu cậu ấy không biết, thì tớ có nên giữ mãi trong lòng, như một bí mật dễ thương của tuổi học trò?
Nhưng nếu… cậu ấy cũng thích tớ thì sao?

An dừng bút. Cô không viết thêm. Chỉ biết, ngày mai, cô sẽ lại nhìn về phía bàn cuối. Dù Minh có đang vẽ, đang đọc sách, hay đang... ngủ gật, thì ánh mắt của cô vẫn sẽ tìm đến.


Thứ Hai tuần sau, trời trở lạnh nhẹ. Mùa thu miền trung đến muộn nhưng dịu dàng như một chiếc khăn mỏng quàng qua cổ. An bước vào lớp, thấy Minh đã đến từ sớm. Cậu ngẩng lên, gật đầu, rồi nhìn đi chỗ khác.

Cô hơi bối rối, nhưng không nói gì. Khi bước qua chỗ cậu, cô để lại một mẫu giấy nhỏ:

“Nếu hôm đó là tớ, thì tớ không cười đâu. Vì tớ cũng đang mỉm cười với một người – trong yên lặng.”

Minh đọc dòng chữ ấy vào giờ ra chơi. Tim cậu đập mạnh. Lần đầu tiên, cậu hiểu rằng có những cảm xúc dù chưa từng gọi tên, nhưng đã sớm được thấu hiểu – chỉ bằng một mảnh giấy nhỏ.


Tuổi học trò có thể không nói rõ hai tiếng "thích nhau", nhưng lại khiến người ta nhớ mãi cả đời… chỉ bằng một ánh mắt, một nét chữ, một khoảng lặng rất dịu dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.