những năm tháng gửi gió

Chương 5: Người Đến Sau Và Ánh Nhìn Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Ba, lớp 11A1 xôn xao hơn thường lệ. Ngay khi tiếng trống báo vào tiết 1 vừa vang lên, cô Linh bước vào lớp cùng một học sinh mới. Cô gái ấy mặc áo dài trắng, dáng người cao thanh mảnh, tóc xoã ngang lưng, khuôn mặt sắc sảo với đôi mắt to và nụ cười nhẹ.

“Giới thiệu với cả lớp, đây là Thanh Mai, bạn vừa chuyển từ Đà Nẵng vào. Mai sẽ học cùng lớp với chúng ta từ hôm nay. Mong các em giúp đỡ bạn hoà nhập với tập thể.”

Ngay khi cô Linh nói xong, gần như cả lớp nam đều “ồ” lên nhẹ. Khánh huýt sáo khẽ, thằng Tùng thì thì thầm: “Ôi trời, lớp mình lên hương rồi.”

Còn An – đang cầm sổ đầu bài – khẽ liếc sang phía sau lớp, nơi Minh vẫn im lặng, mắt dừng lại hơi lâu trên gương mặt người mới.


Ghế trống duy nhất trong lớp là… cạnh Minh. Và tất nhiên, cô Linh không ngần ngại sắp xếp cho Thanh Mai ngồi vào đó.

“Tạm thời thế nhé. Sau nếu cần đổi thì báo lại cô.”

Thanh Mai mỉm cười ngồi xuống. Minh gật đầu chào, rồi quay lại với cuốn sổ ký họa. Nhưng trong suốt tiết học, An không thể nào tập trung. Cô không hiểu vì sao mình cứ liếc về phía cuối lớp, nơi cặp ghế mới trở nên… bất thường.

Giữa giờ, khi An đi ngang qua bàn Minh để nộp sổ điểm, cô vô tình thấy Mai đang cúi người nhìn vào cuốn sổ vẽ của Minh và mỉm cười:

“Cậu vẽ đẹp thật đấy. Tớ cũng thích vẽ. Nhưng không giỏi lắm.”

Minh chỉ cười nhẹ. Nhưng với An, nụ cười ấy... lạ lắm.


Buổi trưa, trong giờ ra chơi, Mai chủ động rủ Minh ra hành lang:

“Cậu biết căn-tin trường không? Chỉ giúp tớ với.”

Minh không từ chối. Và thế là cả lớp lại được dịp bàn tán:

“Trời, mới vô đã có ‘ánh mắt đưa tình’ rồi kìa!”

“Thuyền mới nổi, team Minh-Mai ra khơi nha!”

An nghe hết. Cô cười nhẹ, như không quan tâm. Nhưng sâu bên trong, lòng cô chộn rộn lạ thường. Một cảm giác… không dễ chịu.


Chiều hôm đó, An ở lại phòng trực Đoàn, sắp xếp lại giấy tờ của các câu lạc bộ. Cô không biết vì sao hôm nay mình không vội về như mọi khi. Có lẽ vì không muốn vô tình bắt gặp Minh và Mai đang nói chuyện, hoặc… cũng có thể cô cần yên tĩnh để “dỗ dành” một cảm xúc không tên.

Bỗng, có tiếng gõ cửa.

Là Minh.

“Cậu ở đây à?” – Cậu hỏi, tay cầm một túi nhỏ.

“Ừ. Cậu cần gì à?” – An đáp, giọng cố tỏ ra bình thường.

“Tớ... mang trà sữa. Lần trước cậu nói thích vị dâu đúng không?”

An thoáng bất ngờ, nhận lấy ly trà. Nhưng cô vẫn hỏi:

“Không đi căn-tin cùng bạn học mới à?”

Minh hơi khựng. “Không. Bạn ấy chỉ hỏi đường thôi.”

An không đáp. Im lặng.

Minh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhìn vào ly trà sữa rồi nói nhỏ:

“Tớ không biết cậu nghĩ gì. Nhưng nếu cậu... thấy khó chịu thì nói.”

An quay sang, nhìn thẳng vào mắt Minh:

“Vậy... nếu tớ nói là có? Thì cậu sẽ làm gì?”

Minh im lặng vài giây. Rồi nói chậm:

“Tớ sẽ xin lỗi. Và tớ sẽ... không để cậu phải khó chịu nữa.”

An bật cười khẽ – nụ cười vừa nhẹ nhõm, vừa xấu hổ:

“Biết gì không, cậu tệ thật đó.”

“Sao lại tệ?”

“Vì cậu làm người ta thích rồi lại chẳng chịu thừa nhận gì cả.”

Minh nhìn cô, lần đầu ánh mắt thật rõ ràng:

“Vì tớ sợ nếu nói ra, thì cậu sẽ không còn ngồi trước tớ mỗi ngày nữa.”


Tối hôm đó, An về phòng nội trú, nằm dài trên giường, tim vẫn chưa hết rối. Thảo – bạn cùng phòng – nhìn cô cười:

“Cãi nhau với bạn trai à?”

“Không có gì.” – An trả lời, nhưng gương mặt lại đỏ lên.

Thảo huýt sáo. “Ờ, không có mà mặt đỏ như cờ tổ quốc vậy.”

An lăn tròn trong chăn, chôn mặt xuống gối. Trong đầu cô, câu nói của Minh vẫn văng vẳng: “Tớ sợ nếu nói ra…”

Và chính lúc đó, cô biết rằng: Cô không chỉ thích cậu. Mà là rất thích.


Người ta hay ghen không phải vì không tin, mà vì thương nhiều quá… và sợ mất đi một người đang ở rất gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.