Cuối tuần. Trường cho nghỉ hai ngày để các lớp tổ chức tổng vệ sinh và chuẩn bị cho hội thi học sinh giỏi cấp tỉnh sắp tới. Sáng thứ Bảy, An đến trường sớm, trong tay là chồng tài liệu cho tổ Văn.
Khi đi ngang qua thư viện, cô khựng lại. Qua khung kính, Thanh Mai đang ngồi một mình nơi góc bàn cạnh cửa sổ, tay cầm cuốn sách dày, ánh mắt lơ đãng. Mái tóc đen buông nghiêng, gương mặt nghiêng nghiêng như đang trôi theo một nỗi buồn riêng.
Một khoảnh khắc, An tự hỏi: mình có ghét cô gái ấy không?
Câu trả lời là không.
Thanh Mai chưa từng làm gì sai. Cô ấy không cố gắng thân mật với Minh, không giả vờ ngây thơ hay tìm cách nổi bật. Cô ấy chỉ... xuất hiện đúng lúc An bắt đầu nhận ra cảm xúc của mình dành cho Minh. Và điều đó khiến An thấy bất an.
Buổi trưa, trời âm u. Cơn mưa nhẹ lất phất rơi khi An đứng dưới hiên lớp, đợi mẹ đến đón. Bất ngờ, Thanh Mai cũng bước ra, che dù, đứng cách cô vài bước.
Cả hai im lặng trong một lúc dài.
Cuối cùng, Mai chủ động:
“Cậu đừng hiểu lầm... giữa tớ và Minh không có gì cả.”
An giật mình.
“Tớ biết mình là người mới, lại ngồi cạnh Minh... Có thể khiến cậu thấy không thoải mái.” – Giọng Mai nhỏ, không phải vì yếu đuối, mà vì thành thật.
An quay sang, hơi bất ngờ. Cô định phủ nhận – như mọi khi – nhưng lần này, cô không làm vậy. Cô chỉ hỏi nhẹ:
“Cậu... thích Minh không?”
Mai cười buồn, ánh mắt nhìn ra khoảng sân loang nước:
“Có thể từng. Nhưng là từ rất lâu, khi còn học cấp hai.”
An lặng thinh. Không ngờ hai người họ đã từng quen biết.
“Minh không nhớ tớ đâu.” – Mai tiếp tục – “Hồi đó, cậu ấy từng giúp tớ một lần. Nhưng tớ thì... không đủ can đảm nói chuyện thêm. Giờ gặp lại, vẫn là người ấy – nhưng không còn là cậu ấy của ngày xưa.”
Cơn mưa rơi đều trên mái tôn.
An nhìn Mai – và lần đầu tiên, cô thấy sau đôi mắt điềm tĩnh ấy là cả một khoảng trống – nơi một người cũng từng học cách lặng thinh, cũng từng chôn giấu cảm xúc như cô bây giờ.
Chiều hôm đó, Minh nhận được một tin nhắn ngắn từ An:
Tối nay rảnh không? Tớ có chuyện muốn nói.
Hơi bất ngờ, nhưng Minh vẫn trả lời:
Tớ đợi ở thư viện lúc 7 giờ.
Đúng hẹn. Trời đã tạnh. Gió nhẹ lùa qua tán cây bàng trước cổng trường. Minh ngồi ở ghế dài cạnh cửa sổ thư viện, tay xoay nhẹ chiếc bút, mắt nhìn ra bóng đêm đang xuống.
An bước vào, mặc áo khoác mỏng, tay cầm một cuốn sổ. Không nói gì, cô ngồi xuống cạnh cậu. Cả hai nhìn nhau – trong vài giây rất dài.
Rồi An mở sổ ra, đưa cho Minh một trang giấy:
“Đôi khi, không phải vì không tin mà tớ im lặng.
Mà vì tớ sợ nếu nói ra, thì những điều nhẹ nhàng này sẽ biến mất.”
Minh đọc xong, im lặng. Rồi cậu mở balo, lấy ra một tờ giấy – chính là dòng viết cậu từng không định gửi, mà An đã đọc hôm trước.
Cả hai cùng nhìn vào hai mảnh giấy. Giống như hai lời thú nhận – không hẹn mà gặp.
“Vậy... chúng ta đều giống nhau nhỉ?” – An cười, giọng run.
Minh nhìn cô, khẽ gật. “Giống nhau. Nhưng từ giờ, tớ không muốn im lặng nữa.”
Cậu nói, bàn tay khẽ chạm vào tay cô, lần này không còn do dự.
“Tớ thích cậu, An.”
Trái tim An như lỡ một nhịp. Nhưng khác với lần trước, lần này cô không quay đi. Cô nhìn thẳng vào mắt cậu và khẽ nói:
“Tớ cũng vậy.”
Lúc ra về, hai người đi song song dưới ánh đèn vàng mờ. Không ai nói gì thêm, chỉ đơn giản là bước đi cạnh nhau. Thỉnh thoảng tay chạm nhau nhẹ – và không ai rút lại.
Từ xa, Thanh Mai đứng trước cổng trường, che ô, nhìn thấy cảnh đó. Gương mặt cô không biểu lộ điều gì. Chỉ có ngón tay cô siết nhẹ vào quai cặp – một chút gió trong lòng vừa lặng lẽ cuốn qua.
Cô quay đi, bước về phía ngược lại.
Người đến sau không phải lúc nào cũng là kẻ chen vào giữa. Có khi họ chỉ là cơn gió lướt qua, đủ để giúp người ta nhận ra mình đã yêu ai… và yêu đến chừng nào.