Cuối tháng 12. Gió lạnh quất qua hành lang trường, những chiếc lá bàng cuối cùng rơi chạm mặt sân như một dấu chấm hết cho mùa thu.
Ngày thi học sinh giỏi cấp tỉnh đến gần. Căng thẳng như sợi dây đàn kéo căng. Những buổi học đội tuyển càng dày, những ánh mắt trong lớp càng nặng. Ai cũng hiểu: đây không chỉ là cuộc thi, mà còn là tấm vé danh giá cho hồ sơ xét tuyển đại học năm sau.
Và áp lực ấy, Minh cảm nhận rõ nhất.
Cậu không giống An – người đã quen với kỳ vọng từ đầu năm lớp 10, đã từng thi cử, từng vượt qua bao bảng điểm. Cậu là “người im lặng” bước vào đội tuyển bằng một cú đột phá – và cũng chính vì vậy, mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu: tò mò, hoài nghi, kỳ vọng.
Một tuần trước ngày thi, thầy dạy Toán đưa Minh ra trước lớp đội tuyển, giọng thẳng như mọi khi:
“Bài này ai làm được thì chắc chắn thi tốt. Minh, lên bảng giải.”
Minh cầm phấn bước lên, tay hơi run. Cậu đã làm bài này ở nhà, nhưng giờ – trước gần 20 người, dưới ánh mắt dõi theo – đầu cậu như trống rỗng.
Viết được ba dòng, cậu dừng lại.
Không gian lặng như tờ. Một vài học sinh trao đổi ánh nhìn. Thầy gõ tay lên bàn:
“Làm tiếp.”
Minh không làm được.
An ngồi ở dãy cuối, nhìn thấy cả bờ vai cậu khẽ rùng lên.
Hết tiết học hôm đó, Minh lặng lẽ ra về. Không nhìn An. Không nói gì.
Tối hôm ấy, An gọi điện cho Minh. Nhưng cậu không bắt máy. Tin nhắn “Cậu sao rồi?” cũng chỉ hiện hai dấu tick mà không phản hồi.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy mình bị đẩy ra ngoài thế giới của cậu.
Hôm sau, Minh không đến lớp. Cậu xin nghỉ ốm. Nhưng An biết, không phải là ốm bình thường. Là thứ “ốm trong lòng” – vì thất vọng, vì áp lực, và vì cảm giác mình không đủ giỏi.
Thứ Bảy – một ngày trước kỳ thi. An đến nhà Minh. Cậu ngạc nhiên khi mở cửa, nhìn thấy cô trong chiếc áo khoác mỏng, tay cầm túi trái cây và một cuốn sách.
“Không cần phải đến đâu.” – Cậu nói nhỏ, quay đi.
“Vậy thì đuổi tớ đi đi.” – An trả lời, giọng cứng.
Minh thở ra. Cậu không nói gì. Chỉ để cô vào phòng.
Suốt một buổi chiều, cả hai ngồi cạnh nhau. An học Văn, Minh cầm tập đề Toán. Không ai lên tiếng, nhưng sự im lặng ấy không còn căng thẳng như hôm trước. Nó giống như một lời vỗ về – rằng dù cậu có thất bại, thì vẫn có người ở lại cạnh cậu.
Trước khi ra về, An đặt lên bàn cuốn sổ nhỏ – là quyển nhật ký cô vẫn mang theo.
“Có một trang tớ muốn cậu giữ lại.” – Cô nói.
Minh mở ra. Là dòng chữ:
“Người giỏi thật sự không phải người luôn đứng đầu, mà là người dám bước tiếp cả khi thấy mình đứng sau.”
Cậu không nói gì. Nhưng khi An bước ra cửa, cậu gọi khẽ:
“An…”
Cô quay lại.
“Ngày mai… nếu tớ làm bài không tốt thì…”
An cắt ngang: “Thì vẫn là cậu.”
Rồi cô mỉm cười: “Tớ thích cậu không phải vì cậu đứng nhất. Mà vì cậu dám lặng lẽ đi tiếp, ngay cả khi mệt.”
Sáng hôm sau, cổng trường tỉnh chật kín. Hơn 500 học sinh giỏi các trường trong khu vực tập trung. Những tấm bảng tên lớp, tên trường đeo trên ngực. Tiếng loa phóng thanh vang lên đều đều.
Minh và An gặp nhau trước cổng. Cậu mặc áo khoác đồng phục, tay hơi lạnh. An chìa ra một miếng sô-cô-la gói giấy:
“Ăn không? Đường giúp não hoạt động tốt hơn.”
Minh nhận lấy, khẽ cười. Cậu nhìn cô – lâu hơn bình thường.
“Tớ sợ.”
“Ừ, ai mà không sợ.”
“Nhưng tớ sẽ làm. Vì tớ muốn bước tiếp. Cùng cậu.”
An nắm tay cậu, không nói. Chỉ siết nhẹ.
Buổi thi kết thúc. Cả hai mệt rã rời. Nhưng không ai hỏi ai được bao nhiêu điểm. Vì điều họ cần nhất lúc này không phải là đáp án, mà là biết người kia vẫn còn ở đây.
Tối hôm đó, tin nhắn từ Minh đến chậm hơn mọi ngày, chỉ có một dòng:
“Hôm nay không biết làm đúng bao nhiêu. Nhưng có một điều tớ chắc chắn: Tớ đã làm đúng khi thích cậu.”
An nhìn điện thoại, tay run nhẹ. Rồi cô mỉm cười, nhắn lại:
“Cảm ơn cậu đã không buông tay, dù chỉ là trong suy nghĩ.”
Tuổi 17 có thể không đủ vững vàng để chọn hướng đi cho cả đời, nhưng đủ để chọn giữ một người – bằng cách bước cạnh họ, bất kể thắng hay thua, giỏi hay dở, sợ hãi hay tự tin.