những ngày biển không còn xanh

Chương 6: Ngọn hải đăng đêm ấy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm Hà Tiên tĩnh lặng như một khung tranh cũ. Sau cơn mưa, gió từ biển thổi vào mằn mặn, mang theo hương rong rêu và tiếng sóng vỗ triền miên. An Chi ngồi bên bờ đá, chân đung đưa chạm nhẹ vào làn nước. Cô ngẩng nhìn ngọn hải đăng ở xa — ánh sáng của nó xoay tròn, chiếu rọi từng khoảng không tối mịt, như con mắt của biển đêm.

Khang đến sau, trên tay cầm hai lon nước ngọt. Anh ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô một lon, giọng trầm khàn:

“Em có biết không, hồi nhỏ anh từng muốn làm người canh hải đăng.”

“Thật à? Tại sao lại là hải đăng?” – cô quay sang, tò mò.

Khang nhìn ra xa, nơi ánh đèn đang xoay chậm rãi.

“Vì anh nghĩ… nếu mình giữ được ánh sáng ấy, thì người ngoài khơi sẽ luôn tìm được đường về.”

Câu nói khiến An Chi khẽ mỉm cười. Cô chạm nhẹ lon nước vào của anh, như một cái cụng ly nhỏ. “Nghe có vẻ cô đơn nhỉ.”

“Ừ, nhưng ít ra còn có ý nghĩa.”

Cả hai im lặng. Biển đêm rì rào như kể những câu chuyện xưa cũ. Từ xa, có ai đó chơi đàn guitar, tiếng nhạc trôi lơ lửng trong không gian: một giai điệu buồn, dịu nhẹ, giống như bước chân của ký ức.

An Chi nói khẽ:

“Hồi nhỏ, mỗi khi buồn em cũng ra bờ sông nghe người ta hát. Nhưng ở Sài Gòn, ánh đèn nhiều quá, không thấy được bóng tối thật sự như ở đây.”

“Còn anh,” – Khang ngập ngừng, – “đi xa nhiều, mà chẳng ở nơi nào đủ lâu để gọi là nhà.”

Cô quay sang nhìn anh. Trong ánh sáng mờ của ngọn đèn hải đăng, gương mặt anh nửa sáng nửa tối — có chút gì đó vừa mạnh mẽ vừa mong manh.

“Vậy Hà Tiên là gì với anh?” – cô hỏi.

Anh cười nhẹ, ánh mắt xa xăm:

“Là nơi mọi con đường đều kết thúc… và cũng là nơi bắt đầu lại.”

Câu nói ấy như một cơn sóng nhỏ chạm vào lòng cô. Không biết là do gió lạnh hay cảm xúc, nhưng An Chi khẽ rùng mình. Anh nhận ra, lặng lẽ đưa tay ra. Cô do dự một giây, rồi đặt bàn tay mình vào.

Bàn tay anh ấm, chắc, nhưng lại run nhẹ. Ánh đèn hải đăng chiếu qua, in bóng hai người lên bãi cát dài, sóng tràn đến xóa nhòa rồi lại vẽ lại, như trò đùa của biển.

Khang nói, giọng gần như thì thầm:

“Có lẽ… có những người chỉ nên gặp nhau ở một khoảng thời gian nhất định. Nếu muộn hơn hoặc sớm hơn, mọi thứ đều không còn đúng nữa.”

An Chi ngước nhìn anh, trong mắt là ngọn sáng lung linh phản chiếu từ biển.

“Anh tin vào định mệnh không?”

Khang khẽ gật:

“Tin. Nhưng không phải định mệnh sẽ quyết định tất cả… mà là nó mang hai người đến gần nhau, để họ tự quyết định có giữ nhau lại hay không.”

Lời anh nói khiến tim cô đập nhanh hơn. Họ ngồi đó, không cần thêm lời nào. Chỉ còn tiếng sóng và ánh sáng xoay vòng từ ngọn hải đăng – như đang chứng kiến một khởi đầu mong manh, vừa đẹp vừa buồn.

Khi rời khỏi bãi đá, đêm đã khuya. Con đường dẫn về thị trấn vắng lặng, chỉ còn vài ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đường ướt. An Chi đi bên cạnh, tay vẫn trong tay anh. Cô không nói gì, chỉ khẽ siết nhẹ.

Khang mỉm cười. Trong lòng anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, có một cảm giác bình yên thật sự.

Trên cao, ngọn đèn hải đăng vẫn xoay, chiếu sáng bầu trời.

Như thể nó đang giữ lại đêm nay — đêm mà hai tâm hồn lạc lối, vô tình chạm vào nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×