Những ngày sau đó, Hà Tiên sáng trong một cách lạ thường. Sau cơn mưa, trời như được gột sạch, bầu không khí thoảng mùi muối và cỏ ướt. Mỗi sáng, An Chi đều đón Khang ở con dốc nhỏ gần nhà trọ, chiếc balo to hơn người cô, bên trong lúc nào cũng có sổ tay, pin dự phòng và vài viên kẹo bạc hà.
“Em mang cả thế giới theo luôn à?” – Khang trêu, mỗi lần thấy cô loay hoay với túi đồ.
“Phải chuẩn bị cho mọi thứ chứ. Ai mà biết hôm nay mình sẽ gặp gì,” – cô cười, nheo mắt dưới vành mũ rộng.
Họ rong ruổi khắp nơi — từ Mũi Nai đến Thạch Động, rồi qua cả Hòn Đất. Khang chụp, còn cô ghi chép lại cảm xúc, tiếng người, mùi gió, vị biển. Hai người như hai mảnh ghép lạ lùng, một kẻ nói ít, một người nói nhiều, vậy mà lại vừa khít.
Buổi trưa, họ ngồi dưới tán cây bàng ven đường, chia nhau ổ bánh mì. Khang vừa ăn vừa xem lại loạt ảnh buổi sáng: ánh nắng phản chiếu trên sóng, cô gái mặc váy trắng đứng giữa bờ cát, cười với gió.
“Anh chụp em xấu quá.” – An Chi nói, nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui nhỏ.
“Không đâu,” – Khang đáp khẽ, “Chỉ là anh giữ lại những khoảnh khắc thật nhất thôi.”
Câu nói tưởng như vô tình, nhưng khiến cô im lặng suốt đoạn đường dài sau đó. Trong lòng An Chi, có thứ gì đó khẽ lay động — như tiếng sóng đập vào mỏm đá, nhẹ mà sâu.
Chiều đến, họ về muộn. Ánh hoàng hôn trôi xuống sau ngọn núi Tô Châu, nhuộm mặt nước thành màu đồng nhạt. Khang dừng lại bên cầu, đưa máy cho cô.
“Thử chụp đi. Không cần căn khung, cứ chụp theo cảm giác.”
An Chi đón lấy, nhìn qua ống kính. Mọi thứ như chậm lại — ánh sáng, hơi thở, tiếng cười của anh bên cạnh. Cô bấm máy, rồi hạ xuống, khẽ nói:
“Em hiểu vì sao anh thích chụp ảnh rồi. Nó giống như… giữ được khoảnh khắc trước khi mọi thứ biến mất.”
Khang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. “Có những điều không giữ lại bằng tay được. Nhưng bằng hình, mình có thể nhìn thấy chúng mãi.”
Tối đến, họ ngồi ở quán cà phê ven biển, nơi người chủ bật những bản nhạc xưa bằng đĩa than cũ. Tiếng sóng hòa trong giai điệu, xa xăm và yên bình. An Chi lấy sổ ra viết vài dòng, Khang ngồi bên cạnh, chỉnh lại thẻ nhớ.
“Anh có bao giờ nghĩ đến việc quay về Sài Gòn không?” – cô hỏi, giọng nhỏ.
Khang trầm ngâm một lúc rồi đáp:
“Có, nhưng chưa sẵn sàng. Anh sợ về đó, mọi thứ sẽ nhắc lại những điều đã mất.”
An Chi không hỏi thêm. Cô hiểu, ai cũng có một vết thương không muốn chạm vào. Cô chỉ lặng lẽ rót thêm cà phê cho anh, mùi thơm lan nhẹ trong gió đêm.
Thỉnh thoảng, họ không nói gì, chỉ ngồi im. Nhưng sự im lặng ấy không khó chịu — nó giống như một khoảng lặng cần thiết để cả hai thở chung trong nhịp của nhau.
Một buổi chiều khác, họ cùng ra bãi cát dài. Khang đặt máy lên chân đế, rồi nói:
“Lần này để anh chụp em thật nghiêm túc.”
Cô cười, đứng giữa khung trời mờ sương, tay cầm chiếc mũ, váy bay nhẹ trong gió. Anh bấm liên tục, cho đến khi pin cạn. Trong tấm cuối cùng, cô quay đầu lại, cười rạng rỡ.
Khang nhìn ảnh, khẽ nói:
“Anh nghĩ… đây là bức đẹp nhất từ trước đến giờ.”
An Chi không biết đáp sao. Cô chỉ nhìn biển, lòng dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa mong manh. Những ngày bên nhau cứ thế trôi đi — êm đềm, nhẹ như gió, nhưng mang theo điều gì đó mà cả hai đều ngầm hiểu: không có gì là mãi mãi.
Ở nơi mà biển chạm vào bầu trời, họ đã vô tình chạm vào một phần đời của nhau — một phần sẽ khó mà quên được, dù sau này mỗi người đi về một hướng khác.