Sáng hôm sau, Linh An thức dậy với cảm giác hơi bồn chồn. Cô vẫn chưa nhớ nhiều về bản thân, nhưng hôm nay, theo lịch Thảo thông báo, sẽ có một người quan trọng đến gặp cô. Cô không biết người đó là ai, nhưng một phần trong cô cảm thấy trái tim bồn chồn, một cảm giác vừa quen vừa lạ.
Cô bước xuống phòng khách, thấy Khôi Vũ đang đứng gần cửa sổ, ánh mắt anh hướng ra ngoài nhìn khu vườn. Ánh sáng chiếu lên mái tóc đen và khuôn mặt điềm tĩnh của anh, khiến cô cảm thấy một luồng rung động lạ lùng.
“Chào Linh An,” giọng trầm ấm vang lên khi anh quay lại nhìn cô. Linh An khẽ gật đầu, cố nở một nụ cười yếu ớt. Trái tim cô đập nhanh, nhưng cô chưa hiểu tại sao lại cảm thấy hồi hộp đến vậy.
Khôi Vũ đưa tay ra, mỉm cười: “Tôi nghe nói cậu đang dần hồi phục. Hôm nay tôi muốn dẫn cậu đi một vòng quanh studio và giới thiệu một số dự án nghệ thuật mà cậu từng tham gia.”
Linh An ngạc nhiên, “Dự án… tôi từng tham gia?” Cô lắc đầu, cố gắng gợi lại, nhưng ký ức vẫn trống rỗng. “Tôi… tôi không nhớ.”
Khôi Vũ không hề tỏ ra khó chịu. Anh nhìn cô với ánh mắt nhẹ nhàng, trấn an: “Không sao. Chúng ta bắt đầu từ những gì cậu còn nhớ, và từ những gì cậu cảm nhận.”
Họ bước ra studio – nơi chứa đựng hàng trăm bức tranh, bảng màu, cọ vẽ và những khung tranh chưa hoàn thành. Studio vẫn giữ nguyên mùi sơn dầu, mùi vải và mùi cọ vẽ đặc trưng. Linh An hít một hơi thật sâu. Một khoảnh khắc thoáng qua, cô tưởng mình thấy bóng dáng mình đang vẽ tranh, ánh mắt tập trung, tay di chuyển thành thạo… nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ tan biến.
Khôi Vũ đưa cô đi từng khu vực trong studio, giới thiệu: “Đây là nơi cậu thường vẽ vào buổi sáng. Đây là nơi cậu trưng bày tranh đã hoàn thiện. Mỗi bức tranh đều mang một câu chuyện, một cảm xúc riêng.”
Linh An đi theo anh, từng bước chạm vào cọ vẽ, bảng màu, cảm giác quen thuộc dần lan tỏa trong tay cô. Một bức tranh đặt gần cửa sổ khiến cô dừng lại. Cô khẽ sờ lên khung tranh, và một mảnh ký ức vụn hiện lên: cô đang đứng trước bức tranh, tay cầm cọ, miệng nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đầy say mê. Tim cô nhói lên, cảm giác vừa quen vừa xa lạ.
Khôi Vũ quan sát cô, giọng nhẹ: “Cậu thấy không? Những ký ức sẽ trở lại dần dần, không thể ép buộc.”
Linh An gật đầu, cố bình tĩnh. Nhưng khi cô quay sang nhìn Khôi Vũ, ánh mắt anh dường như chạm vào sâu thẳm trái tim cô. Một luồng rung động lạ lùng len qua từng sợi thần kinh, khiến cô vừa tò mò vừa e dè.
Sau một hồi tham quan, Khôi Vũ đề nghị: “Tôi nghĩ hôm nay chúng ta thử vẽ một bức tranh cùng nhau. Không áp lực, chỉ để cảm nhận, để cậu bắt đầu lấy lại cảm giác.”
Linh An đồng ý, dù trong lòng vẫn cảm thấy hồi hộp. Cô ngồi xuống bàn, tay cầm cọ vẽ, cảm giác hơi run run. Khôi Vũ ngồi đối diện, nhẹ nhàng đặt cọ lên bảng màu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Ban đầu, những nét vẽ của Linh An còn lóng ngóng, màu sắc chưa được phối hợp như trước. Nhưng chỉ sau vài phút, như thể bàn tay cô tự động nhớ lại kỹ năng, cọ vẽ lướt trên canvas, tạo ra những mảng màu mềm mại và sống động. Khôi Vũ mỉm cười, ánh mắt đầy ngạc nhiên và thán phục.
“Cậu… vẫn giữ được phong cách riêng,” anh nói, giọng vừa trầm ấm vừa bất ngờ. Linh An đỏ mặt, vừa tự hào vừa bối rối. Cảm giác quen thuộc từ kỹ năng vẽ khiến cô cảm thấy một phần bản thân đang trở lại, nhưng trái tim vẫn còn hoang mang.
Khi họ cùng nhau hoàn thành bức tranh, Linh An nhìn thành quả, mắt sáng lên. Một cảm giác thỏa mãn lạ lùng trào dâng. Cô thầm nghĩ: “Mình vẫn còn là chính mình… ít nhất là phần nào.”
Nhưng không khí đột ngột trở nên căng thẳng khi một điện thoại reo vang. Linh An nhìn Khôi Vũ, thấy ánh mắt anh hơi nặng nề. Anh lấy điện thoại, lắng nghe vài giây, rồi tắt máy.
“Có chuyện gì sao?” Linh An hỏi, tò mò.
Khôi Vũ thở dài, giọng trầm: “Chỉ là công việc thôi, không ảnh hưởng đến cậu.” Nhưng trong mắt anh, một nét băn khoăn thoáng qua. Linh An cảm nhận được, nhưng chưa hiểu rõ.
Buổi chiều, Khôi Vũ dẫn cô ra vườn, nơi ánh nắng chiếu qua tán lá rợp bóng. Anh ngồi xuống băng ghế, nhìn cô nghiêm túc:
“Linh An, tôi muốn cậu hiểu một điều. Quá trình hồi phục ký ức không chỉ là việc nhớ lại quá khứ. Nó còn là quá trình tìm thấy cảm xúc thật của mình, và biết đâu, cả tình cảm mà cậu từng dành cho một ai đó.”
Linh An lúng túng, mắt nhìn xuống tay. Trái tim cô bỗng nhói lên, không hiểu vì sao, nhưng một cảm giác lo lắng và tò mò đồng thời trỗi dậy. “Tôi… tôi không biết…” cô thốt ra, giọng run run.
Khôi Vũ mỉm cười, không ép buộc: “Không sao. Cứ để cảm xúc dẫn lối. Chúng ta sẽ cùng nhau bước từng bước.”
Khoảng thời gian tiếp theo, họ trò chuyện về nghệ thuật, về cảm xúc, và đôi khi về những câu chuyện đời thường. Linh An cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn có cảm giác lạ lùng khi ở cạnh Khôi Vũ. Một phần trong cô muốn tìm hiểu anh, nhưng phần khác lại e dè.
Buổi tối, Linh An trở về phòng, mở cuốn sổ tay cũ. Những dòng chữ viết tay quen thuộc nhắc nhở cô về hành trình phía trước. Cô ngồi lặng trong bóng tối, tay chạm vào bút, nhìn trang giấy: “Hãy bước tiếp, hãy tìm lại bản thân và những điều quan trọng.”
Trong giấc ngủ, Linh An mơ thấy mình đứng trước một bức tranh khổng lồ, ánh sáng chiếu vào từng mảng màu. Một bóng người đứng bên cạnh, vừa quen vừa xa lạ, nhìn cô với ánh mắt đầy thấu hiểu. Khi cô muốn hỏi tên người đó, bóng người biến mất, để lại chỉ một cảm giác ấm áp và lạ lùng.
Sáng hôm sau, cô thức dậy, trái tim vẫn còn rộn ràng. Linh An biết rằng, cuộc gặp gỡ hôm qua không chỉ là về nghệ thuật hay ký ức, mà còn mở ra một mối quan hệ đặc biệt – mối quan hệ sẽ thay đổi cuộc đời cô, đầy những thử thách, xung đột, nhưng cũng tràn ngập cảm xúc và cơ hội.
Ngày hôm nay, Linh An bắt đầu nhận ra rằng, ký ức chưa trở lại trọn vẹn, nhưng cảm xúc thì luôn hiện hữu. Và người đứng bên cạnh cô – Khôi Vũ – chính là điểm khởi đầu của những ngày không quên. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi câu nói đều đánh dấu bước chân đầu tiên của cô trên con đường tìm lại bản thân và mở ra chương mới của cuộc đời.