Buổi sáng hôm sau, An bước vào lớp với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Thầy giáo thông báo sẽ xếp các học sinh thành nhóm để thực hiện dự án đầu tiên của môn Khoa học. An loay hoay tìm chỗ ngồi thì bất ngờ nghe tiếng thầy: “Nhóm của An sẽ gồm Minh, Linh và Nam. Các em hãy ngồi với nhau và bắt đầu thảo luận.”
An nhảy dựng trong lòng: Minh là người đầu tiên cô nhìn thấy khi quay lại chỗ ngồi. Cậu nở nụ cười tinh nghịch, như thể đã đoán trước phản ứng của cô. “Chào bạn, nhóm của chúng ta sẽ ổn thôi mà,” Minh nói, giọng vừa thân thiện vừa trêu ghẹo. An cảm thấy mặt mình nóng lên, vội gật đầu: “Ừ… mình hy vọng vậy.”
Ngay khi bắt đầu thảo luận, sự khác biệt về ý tưởng giữa An và Minh trở nên rõ rệt. An cẩn thận, từng bước đề xuất cách giải quyết bài tập, trong khi Minh lại sáng tạo, thường đưa ra những ý tưởng táo bạo, đôi khi vượt ra khỏi khuôn khổ. “Mình nghĩ nếu chúng ta thử cách này sẽ thú vị hơn,” Minh nói, mắt sáng lên vì hứng thú. An nhíu mày: “Nhưng nếu không theo đúng hướng dẫn, bài của chúng ta có thể bị trừ điểm.”
Cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng nhẹ, cả hai đều cố bảo vệ ý tưởng của mình. Linh và Nam chỉ im lặng quan sát, thỉnh thoảng mỉm cười trước những tranh luận nhẹ nhàng nhưng đầy nhiệt huyết của An và Minh. Cuối cùng, An hít một hơi sâu, nhìn Minh và nói: “Ừ… mình đồng ý thử cách của bạn, nhưng mình muốn điều chỉnh một chút để chắc chắn đúng hướng dẫn.” Minh gật đầu, vẻ mặt vừa tôn trọng vừa hài lòng.
Khi bắt đầu làm việc chung, An mới nhận ra rằng mặc dù tính cách khác nhau, họ bổ sung cho nhau rất tốt. Minh sáng tạo, An tỉ mỉ – sự kết hợp này giúp nhóm tiến nhanh hơn dự kiến. Những phút đầu căng thẳng biến thành tiếng cười khi một lỗi nhỏ khiến bảng vẽ bị nghiêng, cả hai vừa sửa vừa trêu đùa nhau. Không khí bỗng trở nên thoải mái hơn hẳn.
Sau giờ học, Minh nói với An khi cả nhóm thu dọn: “Hình như làm việc cùng nhau cũng vui nhỉ? Mình nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau hơn mình tưởng.” An cười, cảm giác tim nhói lên một chút: “Ừ… mình cũng thấy vậy.”
Ngày hôm đó, An nhận ra rằng đôi khi xung đột nho nhỏ không phải là điều tồi tệ. Nó giúp cô hiểu rõ hơn về cách người khác suy nghĩ, và quan trọng hơn, giúp cô và Minh gần nhau hơn, từng chút một. Khi bước ra khỏi lớp, An nhìn Minh đi trước, cậu quay lại nở nụ cười tinh nghịch, khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Trong lòng An, một suy nghĩ lạ lùng xuất hiện: năm học mới này, bên cạnh những kiến thức, cô còn có thể học được cách hiểu và cảm nhận người khác… và biết đâu, từ những buổi làm việc nhóm bỡ ngỡ, một điều đặc biệt cũng đang bắt đầu nảy nở.