những ngày nắng mới

Chương 3: Buổi học văn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiết học Văn hôm đó diễn ra trong một lớp học tràn ngập ánh nắng nhẹ. An ngồi ở bàn quen, cầm bút nhưng tâm trí lại lơ đãng, còn đang nhớ lại những khoảnh khắc tranh luận với Minh hôm qua trong nhóm học tập. Thầy giáo – một người trầm tính nhưng nhiệt huyết – bước vào, tay cầm một tập bài tập.

“Các em,” thầy bắt đầu, “hôm nay chúng ta sẽ thử sức với một đề tập viết truyện ngắn. Đề bài: ‘Một kỷ niệm đáng nhớ trong tuổi học trò’. Các em có 30 phút để hoàn thành. Hãy để cảm xúc dẫn dắt ngòi bút của mình.”

An hít một hơi sâu, tay đặt lên giấy. Cô không ngờ rằng mình lại cảm thấy hứng thú với đề bài này. Những câu chuyện nhỏ bé, những cảm xúc vụn vặt mà cô từng ghi nhớ trong lòng bỗng tràn về: buổi chiều mưa ở sân trường, tiếng cười của bạn bè, những giây phút bỡ ngỡ khi gặp Minh… Từng dòng chữ chảy ra như tự nhiên, khiến An quên hẳn thời gian.

Minh thì khác hẳn. Cậu nghiêng người trên bàn, ánh mắt lấp lánh, bút trôi trên giấy như đang kể một câu chuyện sống động, đầy màu sắc. An thầm quan sát, cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa hơi ganh tỵ với sự tự tin của cậu. Nhưng thay vì nản lòng, An lại tập trung hơn, cố gắng để câu chữ của mình tràn đầy cảm xúc nhất.

Khi tiếng trống báo hết giờ vang lên, An ngẩng đầu nhìn quanh lớp. Mọi người đều đang chăm chú nộp bài, gương mặt ai cũng có chút hồi hộp. Cô nhẹ nhàng đưa bài cho thầy, lòng vẫn còn rộn ràng, như vừa trải qua một cuộc hành trình riêng tư nhưng đầy thú vị.

Thầy giáo nhận bài, gật đầu mỉm cười: “Rất tốt, An. Câu chuyện của em giàu cảm xúc và chi tiết, có thể khiến người đọc cảm nhận được từng khoảnh khắc. Hãy tự hào về cách viết của mình.” An đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. Thầy dành lời khen đơn giản nhưng khiến cô cảm thấy như được công nhận, như một niềm khích lệ lớn lao.

Khi ra khỏi lớp, An gặp Minh ở hành lang. Cậu nhìn bài viết của mình, rồi nhìn An với ánh mắt tò mò: “Cậu viết hay đấy. Thật sự rất sống động.” An cười ngượng ngùng: “Cậu cũng tuyệt vời không kém… mình chỉ… viết những gì cảm nhận thôi.”

Minh gật đầu, vẻ mặt chân thành: “Mình thích cách cậu viết, không chỉ là câu chữ mà còn là cảm xúc đằng sau. Mình nghĩ sẽ rất vui nếu chúng ta có thể trao đổi thêm về viết lách.” An cảm thấy tim mình nhói lên một cách dễ chịu, một cảm giác vừa tự tin vừa hứng khởi lan tỏa khắp người.

Ngày hôm đó, An nhận ra rằng văn chương không chỉ là môn học; nó còn là cầu nối để cô và Minh hiểu nhau hơn. Cả hai cùng chia sẻ niềm yêu thích chữ nghĩa, vừa bất ngờ vừa tự nhiên. Và từ khoảnh khắc ấy, An biết rằng mối quan hệ giữa cô và Minh sẽ không chỉ dừng lại ở những buổi học nhóm hay những tranh luận vui vẻ nữa… mà sẽ bước sang một chặng đường mới, đầy cảm xúc và thú vị.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×