những ngày nắng mới

Chương 4: Câu lạc bộ văn nghệ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, sau giờ học, Minh bất ngờ kéo tay An ra khỏi lớp. “Cậu có thời gian không? Mình muốn dẫn cậu đến một nơi thú vị.” An hơi ngạc nhiên, nhưng tò mò, cô gật đầu theo cậu.

Hai người đi qua hành lang dài, tiếng bước chân vang nhẹ, cuối cùng đến trước một căn phòng rộng, treo đầy áp phích màu sắc về các hoạt động nghệ thuật. Bảng tên trước cửa ghi: Câu lạc bộ Văn nghệ. Minh nở nụ cười: “Đây là nơi mình tham gia. Chúng ta có vẽ, hát, múa, và cả viết truyện nữa. Mình nghĩ cậu sẽ thích.”

An bước vào, mắt sáng lên. Không khí trong phòng ấm áp, mọi người cười nói vui vẻ, bàn ghế xếp thành vòng tròn, các tác phẩm nghệ thuật được trưng bày khắp nơi. Một cô bạn nhìn An, mỉm cười: “Chào bạn, cậu là thành viên mới à? Mình là Linh, phụ trách câu lạc bộ. Minh đã kể về cậu rồi.”

An hơi bối rối, cười đáp: “Mình là An. Rất vui được gặp mọi người.” Minh đứng cạnh, khẽ nháy mắt: “Đừng lo, cậu sẽ thấy ở đây rất thoải mái.”

Buổi đầu tiên, An được giới thiệu từng hoạt động. Khi nghe về phần viết truyện và sáng tác, tim cô đập nhanh. Đây chính là điều cô yêu thích, nhưng chưa từng dám thể hiện nhiều trước bạn bè. Minh nhìn thấy ánh mắt háo hức của cô, nhẹ nhàng: “Thử viết một câu chuyện nhỏ đi, cậu sẽ thấy vui mà.”

An ngồi xuống bàn, cầm bút, và bắt đầu viết. Câu chữ trôi chảy hơn bao giờ hết, những suy nghĩ và cảm xúc được cô thả hồn vào từng dòng. Minh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn, cười tinh nghịch nhưng cũng đầy ủng hộ.

Trong khi đó, các thành viên khác quan sát, thỉnh thoảng đưa ra lời khích lệ: “Cậu viết rất đẹp!” An đỏ mặt, nhưng cảm thấy một niềm hạnh phúc lạ thường lan tỏa. Cô nhận ra, đây không chỉ là nơi để sáng tạo mà còn là nơi cô có thể kết nối, chia sẻ với những người cùng đam mê.

Sau buổi tập, Minh dẫn An đi dạo quanh phòng, chỉ cho cô những góc trưng bày tranh và bài viết nổi bật. “Mình muốn cậu cảm thấy như ở nhà ở đây. Cậu sẽ tìm thấy niềm vui và cả những bất ngờ thú vị nữa,” Minh nói, giọng ấm áp. An mỉm cười, cảm giác tim cô nhói lên một cách dễ chịu.

Trên đường ra về, Minh quay lại nhìn An: “Hôm nay cậu thấy thế nào?” An cười: “Rất vui… và mình nghĩ mình sẽ tham gia lâu dài. Cảm ơn cậu đã dẫn mình đến đây.” Minh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên: “Không có gì đâu. Mình chỉ muốn cậu có trải nghiệm thú vị thôi. Mà ai biết, biết đâu cậu sẽ trở thành ngôi sao của câu lạc bộ, nhỉ?”

An cười khẽ, lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp. Buổi chiều hôm đó, cô nhận ra rằng câu lạc bộ không chỉ mang đến cơ hội sáng tạo mà còn là nơi cô và Minh cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đầu tiên, những khoảnh khắc tinh nghịch, những nụ cười thân thiện. Và từ những khoảnh khắc ấy, một sợi dây vô hình kết nối hai người bắt đầu hình thành, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×