những ngày nắng mới

Chương 5: Trận đấu bóng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều cuối tuần, sân trường rộn ràng tiếng cười nói của các nhóm học sinh. Trận đấu bóng giữa các lớp sắp bắt đầu, và hôm nay An bất ngờ được Minh mời tham gia. “Cậu chơi không? Chúng ta thiếu người cho đội,” Minh nói, mắt sáng lên với vẻ hào hứng.

An hơi ngạc nhiên, tim nhói lên một chút, nhưng cô gật đầu: “Ừ… thử xem sao.” Dù chưa bao giờ chơi bóng nhiều, An cảm thấy một niềm hứng thú lạ lùng. Minh cười: “Đừng lo, mình sẽ chỉ dẫn cậu.”

Trên sân, không khí náo nhiệt khiến An vừa hồi hộp vừa phấn khích. Minh đứng bên cạnh, hướng dẫn cô từng động tác, cách chuyền bóng, chạy cắt mặt và cả cách phòng thủ. Sự gần gũi khi cậu nắm tay chỉ dẫn, hứng bóng cùng cô, khiến An cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Trận đấu bắt đầu. Ban đầu, An hơi lúng túng, nhiều lần chuyền bóng không chính xác, và suýt để mất bóng. Minh nhẹ nhàng động viên: “Không sao, cố lên! Lần sau sẽ tốt hơn.” Ánh mắt ấm áp của cậu khiến An tự tin hơn hẳn. Cô hít một hơi sâu, tập trung, chuyền bóng chính xác cho đồng đội. Tiếng cổ vũ vang lên từ khán giả làm cô vừa sợ vừa thích thú.

Dần dần, An và Minh phối hợp nhịp nhàng. Cả hai chạy, chuyền, che chắn cho nhau, tạo thành một cặp đôi ăn ý trên sân. Khi Minh ghi bàn sau một pha phối hợp khéo léo với An, cậu quay lại nở nụ cười rạng rỡ, tay giơ cao: “Cậu tuyệt vời đấy!” An đỏ mặt, nhưng lòng rộn ràng hạnh phúc.

Giữa trận đấu, An nhận ra rằng thể thao không chỉ là thử thách thể chất mà còn giúp cô hiểu Minh hơn – sự kiên nhẫn, tinh thần đồng đội và cách cậu luôn quan tâm đến những người xung quanh. Và ngược lại, Minh cũng dường như hiểu được An qua từng đường bóng, từng nụ cười ngượng ngùng mà cô dành cho cậu.

Trận đấu kết thúc với chiến thắng không quan trọng bằng niềm vui của nhóm. An thở phào, mồ hôi nhễ nhại nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi. Minh vỗ vai cô: “Tuyệt vời, hôm nay chúng ta phối hợp rất ăn ý. Mình hy vọng sẽ còn nhiều trận đấu như thế này.” An gật đầu, lòng ấm áp: “Ừ… mình cũng rất vui.”

Trên đường rời sân, An nhìn Minh bước trước, ánh mắt cậu ánh lên niềm hào hứng và tinh nghịch. Cô cười thầm trong lòng, nhận ra rằng những khoảnh khắc bình dị như thế lại trở thành ký ức khó quên. Từ trận đấu bóng này, mối quan hệ giữa An và Minh không chỉ dừng lại ở bạn học hay bạn nhóm, mà dần chuyển sang một sợi dây kết nối đặc biệt – vừa vui nhộn, vừa chân thành, và đầy rung động tuổi học trò.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×