những ngày nắng mới

Chương 6: Bữa trưa gượng gạo


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trưa hôm đó, An cầm hộp cơm bước vào căn phòng ăn của trường, không khí nhộn nhịp khiến cô vừa háo hức vừa ngại ngùng. Mọi người cười nói rôm rả, những mùi thức ăn hòa lẫn trong không khí ấm áp của buổi trưa. An tìm một chỗ ngồi yên tĩnh, nhưng rồi bất ngờ nhìn thấy Minh đang vẫy tay ở một bàn trống gần cửa sổ.

“Đến đây đi, cùng ăn với bọn mình,” Minh nói, nụ cười rạng rỡ. An hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu và tiến đến. Ngồi xuống cạnh Minh, cô cảm thấy tim mình nhói lên một chút – sự gần gũi mới mẻ và thoải mái xen lẫn sự bối rối khó tả.

Cả hai đặt hộp cơm xuống bàn. Không gian im lặng thoáng chốc, chỉ có tiếng gắp đồ ăn và tiếng cười nhỏ của các bạn xung quanh. An cố gắng mở lời: “Hôm nay… cậu có đói không?” Minh cười, ánh mắt lấp lánh: “Mình luôn đói trưa mà. Cậu ăn trước đi, mình sẽ kể chuyện vui sau.” An cười khẽ, lòng rộn ràng, nhưng vẫn cảm thấy lời nói hơi vụng về.

Khi bắt đầu ăn, An cố gắng trò chuyện, nhưng những câu nói nhỏ của cô đôi khi lắp bắp, khiến Minh phải nở nụ cười tinh nghịch để trêu: “Cậu đỏ mặt rồi kìa.” An ngượng ngùng, nhưng không giấu được niềm vui trong lòng. Cảm giác bữa trưa tưởng như bình thường lại trở nên đặc biệt chỉ vì có Minh bên cạnh.

Minh bắt đầu kể vài câu chuyện vui trong lớp, những lần ngớ ngẩn của các bạn, những khoảnh khắc hài hước khiến An phải cười theo. Dần dần, không khí giữa hai người bớt gượng gạo, trở nên tự nhiên hơn. An nhận ra rằng đôi khi, chỉ cần ngồi ăn cùng nhau, chia sẻ vài câu chuyện nhỏ cũng đủ tạo nên những rung động đặc biệt.

Trước khi ra về, Minh nhìn An, giọng đầy tinh nghịch: “Ngày mai chúng ta lại cùng ăn trưa nhé. Mình muốn xem cậu còn đỏ mặt bao nhiêu lần nữa.” An cười khẽ, lòng nhói lên một cảm giác vừa ấm áp vừa thích thú: “Ừ… mình sẽ xem sao.”

Trưa hôm đó kết thúc, nhưng trong lòng An, bữa trưa gượng gạo ấy lại trở thành một kỷ niệm ngọt ngào, một bước đầu cho những khoảnh khắc gần gũi hơn với Minh. Cô nhận ra rằng tuổi học trò thật đặc biệt: những điều nhỏ nhặt, vụng về, lại có thể khiến trái tim rung động và khắc sâu vào ký ức một cách khó quên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×