những ngày nắng mới

Chương 8: Ngày mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, trời u ám, những hạt mưa đầu mùa rơi lất phất trên mái trường. An cầm cặp sách bước ra sân, áo mưa chưa kịp khoác, tóc đã ướt nhè nhẹ. Cô thở dài, lòng vừa khó chịu vì ướt vừa hơi buồn vì phải đi học trong mưa.

“Cậu đi đâu mà đứng ướt thế này?” một giọng nói quen thuộc vang lên. An ngẩng đầu, nhìn thấy Minh đang cầm dù, nở nụ cười rạng rỡ. “Lấy cái này đi, che cho cậu.” Cậu mở chiếc dù rộng, đưa về phía An. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng cầm lấy, ánh mắt nhìn Minh, lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó tả.

Cả hai đi bên nhau dưới chiếc dù, bước chân hòa nhịp, tiếng mưa rơi tí tách trên mặt đường như nhạc nền cho một khoảnh khắc đặc biệt. An không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười, tim đập nhanh. Minh nhìn cô, giọng dịu dàng: “Đừng lo, mưa sẽ không làm cậu ướt nữa đâu.”

Trên đường đến lớp, hai người trò chuyện rôm rả, về những buổi học, về nhóm học tập, và cả những chuyện nhỏ nhặt trong lớp. An cảm thấy thoải mái, như thể mưa và chiếc dù này đã tạo ra một không gian riêng, nơi chỉ có hai người. Cô nhận ra rằng, từ những hành động quan tâm nhỏ như vậy, Minh đang dần chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng cô.

Khi đến cổng lớp, Minh nháy mắt: “Mưa này làm cậu có vẻ đáng yêu hơn đấy.” An đỏ mặt, không biết trả lời sao, chỉ cười khẽ. Cô cảm thấy tim mình rung rinh một cách lạ thường – rung động đầu tiên, tinh khôi và ngọt ngào, len lỏi vào những cảm xúc vốn dĩ vẫn còn e dè trong lòng.

Suốt buổi học, An vẫn nghĩ về khoảnh khắc dưới mưa, về nụ cười của Minh, về cảm giác ấm áp mà dù và sự quan tâm của cậu mang lại. Cô nhận ra rằng, đôi khi những điều giản dị nhất lại tạo nên ấn tượng sâu đậm nhất. Một cái dù, một hành động quan tâm, một ánh mắt – tất cả kết hợp lại, khiến trái tim cô loạn nhịp.

Khi tan học, mưa tạnh, An bước ra sân, nắng nhạt xuyên qua mây xám. Cô nhìn theo Minh, người bạn vừa khiến cô rung động, lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp nhưng cũng hồi hộp lạ thường. Ngày hôm đó, An hiểu rằng tình cảm đôi khi không cần lời nói quá nhiều – chỉ cần một hành động quan tâm, một khoảnh khắc chia sẻ, là đủ để trái tim bắt đầu cảm nhận những rung động đầu tiên.

Và từ khoảnh khắc ấy, An biết rằng mối quan hệ với Minh sẽ không còn đơn giản là bạn học nữa. Những buổi học, những trận đấu, những khoảnh khắc giản dị hàng ngày – tất cả đang dần tạo ra một sợi dây gắn kết, tinh khôi nhưng chắc chắn, giữa hai trái tim tuổi học trò.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×