Một buổi chiều thứ Ba, Minh tỉnh dậy trong trạng thái “mờ mịt” như vừa đi qua trận bão tuyết lịch sử. Cảm giác mệt mỏi bủa vây, đầu óc vẫn còn quay cuồng như chiếc quạt máy chạy ở mức cao nhất. Minh nhìn đồng hồ:
15 giờ chiều.
Ngay lập tức, cậu chợt nhớ ra một “thật thà mà phũ phàng”:
“Ngày mai là deadline 3 bài tập: Toán, Văn, và Tin. Còn chưa làm bài nào.”
Một luồng điện chạy xuyên người, Minh đứng dậy chạy vội vào bàn học, mắt căng tròn nhìn màn hình máy tính và tập vở vứt tứ tung khắp phòng.
Bài Toán – chủ đề đại số, nhìn một hồi như đang xem “phim kinh dị”, các biến số nhảy múa như vũ công hiphop khiến Minh chỉ muốn đóng laptop lại và đi ngủ.
Bài Văn – đề bài “Phân tích nhân vật chính trong truyện ngắn ‘Chiếc lá cuối cùng’”. Minh nhớ mơ hồ về bài học hồi cấp 3 nhưng đầu óc trống rỗng, chỉ kịp viết ra vài dòng như:
“Nhân vật chính thể hiện sự kiên cường, đấu tranh chống lại số phận, là biểu tượng của hy vọng.”
Minh tự hỏi: “Tại sao những câu văn này lại… sáo rỗng đến thế?”
Bài Tin học – viết một đoạn code Python để tính toán thống kê dữ liệu. Minh vốn chỉ biết copy-paste từ mạng, giờ muốn chạy một đoạn code cũng phải mở Google Translator lên dịch từng dòng tiếng Anh.
Và rồi, “cuộc đua với thời gian” bắt đầu.
Ngày đầu tiên: Minh thức trắng đêm với một chiếc cốc cà phê pha loãng và một lon nước tăng lực. Đầu óc lúc tỉnh lúc mê, mắt cứ nhòe dần như vừa xem phim 3D mà không đeo kính.
Bạn cùng phòng Tú cứ thỉnh thoảng nhắc:
— “Minh ơi, ăn cái gì đi, đừng có quên ăn mà chết đói.”
Nhưng Minh gật đầu không trả lời, chỉ tiếp tục lẩm bẩm với chiếc máy tính.
Ngày thứ hai: Minh trở thành “thần tượng không ngủ” của khu ký túc xá. Mọi người nhìn cậu với ánh mắt vừa thương vừa sợ, vì lúc nào cũng thấy Minh mắt đỏ hoe, tay run run đánh máy.
Cậu bắt đầu sáng tạo “chiêu thức học tập” mới: viết mind-map trên cả trần nhà, trên mặt bàn, thậm chí lên… tấm gương soi. Ai đến phòng cũng tò mò hỏi:
— “Đây là bài toán hay là bản đồ kho báu?”
Nhưng càng chạy đua, áp lực càng tăng.
Tới tối ngày thứ hai, Minh ngồi vật vờ trước máy tính, đầu gục trên bàn. Một giấc ngủ ngắn 10 phút trở thành 2 tiếng đồng hồ, và cậu tỉnh dậy hoảng hốt khi nhìn vào đồng hồ:
23 giờ 50 phút.
3 bài deadline đã qua từ lâu.
Nhưng Minh vẫn chưa hoàn thành xong bài nào.
“Bật chế độ siêu tốc cuối cùng” – Minh nghĩ.
Cậu ngồi dậy, căng mắt nhìn từng dòng code, từng đoạn văn, rồi quyết định dùng chiêu cuối: copy-paste nhưng phải biết “chỉnh sửa sáng tạo” để thầy không phát hiện.
Sáng hôm sau, Minh nộp bài với chất lượng “khó đoán”. Một số đoạn như là tiếng Việt bình thường, một số đoạn lại như được viết bằng tiếng ngoài hành tinh, còn bài code thì có mấy dòng “print(‘Hello World!’)” nhưng chạy thì báo lỗi lia lịa.
Kết quả, bài Toán được 5 điểm, bài Văn 6 điểm, bài Tin 4 điểm.
Minh thở phào, tự nhủ:
“Ít nhất cũng còn qua môn, chứ không bị… trượt dài.”