Ngày đầu tiên ở lớp học đặc biệt khiến Lạc Nhã vừa hồi hộp, vừa háo hức. Sáng sớm, ánh nắng len qua khung cửa sổ lớn, chiếu xuống những dãy bàn ghế sắp xếp ngay ngắn. Không khí lớp học tràn đầy năng lượng: những học sinh mới hớn hở trò chuyện, tiếng cười rộn rã, mùi mực, giấy và bảng trắng pha lẫn hương nắng sớm.
Lạc Nhã bước vào, tay nắm cặp, mắt nhìn quanh tò mò. Mỗi góc lớp đều khiến cô liên tưởng đến những ký ức tuổi thơ, nhưng mọi thứ giờ khác hẳn: phòng học rộng hơn, bàn ghế hiện đại, bảng điện tử thay cho bảng đen cũ kỹ. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải thích nghi nhanh thôi.”
Ngay khi bước vào, cô nhận ra Hàn Dương cũng có mặt. Anh đứng cạnh cửa, tay cầm sách, ánh mắt vẫn nghiêm nghị nhưng trông khác lạ hơn xưa. Lạc Nhã không thể kìm nén nụ cười. “Cậu ấy vẫn thế… nhưng trông trưởng thành hơn rồi,” cô thầm nghĩ.
Cô tiến đến bàn mình, nhưng chưa kịp ngồi, giáo viên đã yêu cầu cả lớp xếp thành nhóm học tập. Lạc Nhã và Hàn Dương được xếp chung vào một nhóm bốn người. Hai thành viên còn lại là Lâm Vy và Triệu Tường – những học sinh nổi tiếng giỏi giang nhưng hơi kiêu ngạo.
“Chúng ta sẽ phải hợp tác để hoàn thành dự án đầu tiên của lớp,” giáo viên nói, giọng dứt khoát. “Dự án này chiếm 40% điểm cuối kỳ, nên hãy làm việc nghiêm túc.”
Lạc Nhã ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt bút, mắt dõi theo Hàn Dương. Anh chỉ gật đầu nhẹ, không nói nhiều, nhưng ánh mắt vô tình làm cô đỏ mặt. Cô thầm nhủ: “Hàn Dương, mình phải chứng minh rằng mình không còn là cô bé yếu đuối năm xưa.”
Nhóm bắt đầu thảo luận. Lâm Vy ngay lập tức thể hiện thái độ: “Mình nghĩ Hàn Dương nên làm phần thuyết trình, còn chúng ta chỉ hỗ trợ thôi.” Giọng cô ta đầy kiêu ngạo, như thể muốn chiếm hết spotlight. Triệu Tường cũng gật gù, nhìn Lạc Nhã bằng ánh mắt dò xét.
Lạc Nhã khẽ nhíu mày nhưng không tỏ ra bối rối. Cô nhẹ nhàng nói: “Mình cũng có kinh nghiệm thuyết trình. Sao chúng ta không phân chia công việc để ai cũng thể hiện khả năng?”
Hàn Dương liếc cô một cái, đôi mắt lạnh lùng nhưng có vẻ đồng ý. “Được. Hãy để cô ấy nói.” Giọng anh trầm nhưng mang một sức nặng khiến mọi người phải lắng nghe.
Cuộc thảo luận tiếp tục với những ý tưởng bay bổng, nhưng cũng không thiếu những tranh luận nhẹ. Lạc Nhã luôn cố gắng giữ bầu không khí vui vẻ, đưa ra các ý tưởng sáng tạo, đôi lúc hơi vụng về khiến mọi người bật cười. Hàn Dương nhìn cô, không giấu nổi nụ cười thoáng qua, rồi lại trở lại vẻ nghiêm nghị. Cô cảm thấy tim mình nhảy lên từng nhịp, vừa ngại ngùng vừa thích thú.
Khi nhóm bắt đầu phân công nhiệm vụ, Lâm Vy và Triệu Tường vẫn cố tình tỏ ra coi thường cô. Họ ném cho nhau ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng Hàn Dương luôn đứng về phía Lạc Nhã, đôi khi chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến họ im lặng. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy thật sự quan tâm… nhưng không nói ra.”
Giữa buổi học, một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Nhóm phải thực hiện một bài tập nhóm ngay tại chỗ, sử dụng bảng trắng. Lạc Nhã vừa viết một công thức, vô tình làm bút rơi xuống đất, lăn tít sang phía chân Hàn Dương. Anh cúi xuống nhặt, tay chạm vào tay cô. Tim Lạc Nhã nhảy lên, ánh mắt cô chớp lia lịa, đỏ mặt, trong khi Hàn Dương vẫn giữ nét điềm tĩnh nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.
“Cậu vẫn vụng về như xưa,” anh nói nhẹ.
“Cậu cũng không phải hoàn hảo đâu!” cô đáp lại, giọng pha chút nghịch ngợm.
Cả nhóm cười ồ, không khí trở nên gần gũi hơn. Dần dần, Lạc Nhã nhận ra rằng, dù Hàn Dương trông nghiêm nghị, nhưng anh quan sát cô rất kỹ, âm thầm hỗ trợ trong từng chi tiết nhỏ.
Buổi trưa, nhóm được nghỉ giải lao. Hàn Dương và Lạc Nhã ra sân trường uống nước. Cô tự nhiên mở lời:
“Cậu có nhớ lần xưa chúng ta cùng nhau chơi trò trốn tìm không?”
Hàn Dương nhìn cô, ánh mắt dịu đi. “Nhớ chứ. Cậu luôn là người giỏi giấu mình nhất.”
Cô cười khúc khích, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen của anh, khiến tim cô như tan chảy. Nhưng ngay lúc đó, một cô bạn học khác tiến đến, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ôi, Lạc Nhã, may quá gặp cậu. Mình có vài chuyện muốn hỏi…” Giọng cô ta khiến Lạc Nhã cảm thấy có chút áp lực. Hàn Dương đứng chắn phía trước, ánh mắt nghiêm nghị, khiến đối phương khựng lại.
Lạc Nhã thoáng bối rối, nhưng cảm giác được bảo vệ khiến cô yên tâm. “Cậu ấy… vẫn ở đây, bên cạnh mình,” cô thầm nghĩ.
Buổi chiều, nhóm bắt đầu buổi thuyết trình thử. Lạc Nhã đứng trước bảng, tay cầm bút, tim đập rộn ràng. Hàn Dương đứng cạnh, ánh mắt chăm chú, khiến cô có thêm dũng khí. Cô kể câu chuyện của nhóm, diễn giải ý tưởng, thêm chút hài hước, khiến mọi người bật cười. Lâm Vy và Triệu Tường cũng phải im lặng nghe và gật đầu đồng ý với ý tưởng của cô.
Sau khi thuyết trình xong, cả nhóm hò reo, và Hàn Dương nở nụ cười nhẹ với Lạc Nhã. Cô cảm thấy tim mình nhói lên một nhịp, nhưng là nhịp tim hạnh phúc. Cô nhận ra rằng, qua thử thách đầu tiên, họ không chỉ hiểu nhau hơn, mà còn bắt đầu hình thành một mối liên kết đặc biệt.
Khi tan lớp, Lạc Nhã và Hàn Dương cùng nhóm thu dọn sách vở. Cô nhẹ nhàng hỏi:
“Ngày mai chúng ta có thể luyện thuyết trình thêm không?”
Anh gật đầu, giọng trầm nhưng có chút mềm mại: “Được. Chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành tốt nhất có thể.”
Trên đường về ký túc xá, ánh nắng chiều chiếu qua mái tóc, từng kỷ niệm vui vẻ của tuổi thơ ùa về, hòa cùng nhịp tim rộn ràng của hiện tại. Lạc Nhã biết rằng, lớp học đặc biệt này không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi cô và Hàn Dương sẽ dần hàn gắn khoảng cách thời gian, từng bước tiến gần nhau hơn.
Cô mỉm cười, bước đi bên cạnh anh, và tự nhủ: “Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua nhiều ngày như thế… ngọt ngào, dễ thương, và thật đáng nhớ.”
Hết chương 3.