những ngày trời trong

Chương 2: Va Chạm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Hạ An đến tòa soạn sớm hơn một tiếng so với giờ làm. Cô muốn tranh thủ đọc lại hồ sơ về Aster Home mà Tổng biên tập Bằng giao hôm qua. Tập hồ sơ dày cộp in chi chít chữ, phần lớn là số liệu khô khan: báo cáo nghiệm thu, biên bản thanh tra, danh sách khiếu nại của cư dân.

Cô ngồi ở bàn trống cạnh cửa sổ, ánh nắng mới dịu dàng rọi xuống vai. Tay lật từng trang, cô cố mường tượng ra câu chuyện phía sau con số: những bức tường nứt, đường ống nước vỡ, mái trần thấm dột. Trong đầu cô vang lên giọng một bà cụ mà hôm qua Yến nhắc đến: “Chúng tôi bỏ cả đời tích cóp để mua căn hộ, cuối cùng phải sống trong lo sợ.”

“Em làm gì ở bàn tôi vậy?”

Giọng đàn ông vang lên bất ngờ, thấp và khô như gió lạnh. An giật bắn, ngẩng lên. Minh Quân đứng ngay đó, khoác áo sơ mi sẫm màu, một tay đút túi quần, một tay cầm cốc cà phê còn bốc khói. Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua tập hồ sơ dưới tay cô.

“Ơ… em tưởng bàn này trống…” – An lúng túng đứng dậy.

“Không trống. Tôi chỉ không để đồ bừa bãi thôi.” – Quân đặt cốc cà phê xuống bàn, kéo ghế ngồi. “Ngồi đi, nhưng giữ im lặng để tôi làm việc.”

An mím môi. Trong lòng bốc lên một ngọn lửa nhỏ, vừa xấu hổ vừa ấm ức. Cô định quay đi tìm chỗ khác, nhưng rồi nghĩ: Đã được phân công theo anh ta, sớm muộn gì cũng phải ngồi cùng. Trốn tránh chỉ làm mình yếu đi. Thế là cô ngồi xuống ghế đối diện, cố giữ bình tĩnh.

Một lát sau, Quân mở laptop, gõ bàn phím lách cách. An lấy can đảm hỏi: “Anh có thể cho em biết mình cần bắt đầu từ đâu không? Em muốn chuẩn bị kỹ.”

Quân ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm. “Chuẩn bị kỹ? Vậy em đã đọc hết hồ sơ này chưa?”

“Em đang đọc dở…”

“Đọc hết, ghi lại những điểm bất thường. Khi nào làm xong thì đưa tôi xem.” – Anh dứt lời, lại cúi xuống màn hình.

An khẽ thở dài. Cách nói chuyện cộc lốc, không thèm giải thích một câu dư thừa. Nhưng thay vì bỏ cuộc, cô lật lại hồ sơ, chăm chú ghi chép.

Đến gần trưa, Quân bất ngờ đứng dậy: “Đi thôi.”

“Đi đâu ạ?”

“Đi gặp cư dân khiếu nại. Không đọc báo cáo trên giấy mà hiểu được sự thật.”

Họ cùng ra bãi xe. An ngồi sau chiếc xe máy của Quân, tay ôm cặp tài liệu, gió lùa mạnh làm tóc cô rối tung. Trái tim đập nhanh không chỉ vì tốc độ xe, mà còn vì khoảng cách gần đến mức nghe rõ nhịp thở trầm đều của anh.

Khu chung cư Aster Home hiện ra với những tòa nhà sơn trắng mới xây, nhưng càng đến gần, càng thấy những vết nứt ngoằn ngoèo trên tường, những mảng sơn bong tróc. Sân chơi trẻ con trống hoác, chỉ có vài chiếc xích đu han gỉ.

Một bà cụ đón họ ở sảnh, dáng người gầy gò, giọng khản: “Các cháu đến từ báo Trời Trong phải không? Cảm ơn trời, cuối cùng cũng có người nghe chúng tôi.”

Quân khẽ gật đầu, giọng nghiêm túc: “Bác cứ kể hết cho chúng cháu. Đừng lo, sẽ không ai sửa lời bác.”

An mở sổ, ghi từng câu bà cụ nói: tường thấm, nước hỏng, ban quản lý phớt lờ, cư dân gửi đơn nhiều lần không ai giải quyết. Trong lúc bà cụ kể, Quân lặng lẽ quan sát xung quanh, chụp ảnh những vết nứt bằng điện thoại.

Đến khi ra ngoài, An nhỏ giọng: “Anh hỏi ít quá. Sao không khai thác thêm?”

Quân liếc cô, ánh mắt vừa kiềm chế vừa khắt khe: “Em nghĩ người già này cần được tra khảo thêm sao? Nhiệm vụ của phóng viên không phải ép buộc mà là lắng nghe. Đừng tưởng cứ nhiều câu hỏi là có bài báo hay.”

An nghẹn lời. Cô cắn môi, cảm thấy bị coi thường. Nhưng sâu trong lòng, cô cũng nhận ra mình vừa học được một điều quan trọng.

Chiều tối, khi cả hai về lại tòa soạn, An miệt mài viết bản ghi chép thành báo cáo sơ bộ. Cô đọc lại từng chữ, chỉnh câu, rồi đặt tập giấy trước mặt Quân: “Anh xem giúp em.”

Quân ngẩng lên, lướt qua bản báo cáo. Đôi mắt thoáng một tia bất ngờ khi thấy chữ viết ngay ngắn, đầy đủ chi tiết. Anh không nói gì, chỉ khẽ đẩy tập giấy lại.

“Có lỗi gì ạ?” – An hỏi.

“Ít cảm xúc. Đọc giống báo cáo hành chính. Người đọc cần thấy được sự bất công, sự tuyệt vọng. Em phải viết để người ta hình dung ra cả giọt mồ hôi của cư dân. Làm lại.”

An nóng mặt. Cô đã cố gắng đến thế mà vẫn bị chê. Nhưng rồi nhớ lại ánh mắt bà cụ sáng lên khi được kể chuyện, cô gật đầu: “Vâng, em sẽ viết lại.”

Khi màn đêm buông xuống, tòa soạn chỉ còn vài người. An vẫn ngồi đó, cặm cụi chỉnh sửa từng dòng chữ. Quân bước ra từ phòng họp, đi ngang bàn cô. Anh dừng lại, nhìn thoáng qua màn hình, rồi khẽ nói: “Tiến bộ nhanh. Giữ nhịp này, em sẽ làm được.”

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng đủ khiến Hạ An bất giác mỉm cười. Lần đầu tiên trong ngày, cô cảm nhận được hơi ấm len qua vẻ ngoài lạnh lùng kia.

Ngoài kia, mưa đêm lại rơi lộp bộp trên mái kính. An ngẩng lên, thấy ánh đèn vàng phản chiếu thành từng vệt sáng. Trong lòng, một thứ cảm xúc mới mẻ khẽ nảy mầm – vừa mong chờ, vừa dè chừng, nhưng không thể phủ nhận.

Kết thúc chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×