những ngày trời trong

Chương 3: Những Ánh Nhìn Ngập Ngùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở tòa soạn Trời Trong bắt đầu với âm thanh quen thuộc: tiếng bàn phím gõ dồn dập, tiếng máy in kêu rè rè, tiếng cà phê nhỏ giọt trong bình thủy tinh. Hạ An bước vào, tay ôm tập bản thảo đã chỉnh sửa đến khuya hôm trước. Mắt cô hơi thâm quầng, nhưng ánh nhìn sáng lạ thường.

Cô đặt bản thảo lên bàn Quân. “Em đã viết lại. Anh xem thử.”

Minh Quân đang chăm chú gõ laptop. Anh ngẩng lên, cầm tập giấy, lật từng trang. Đôi mắt đen sâu lướt nhanh qua các câu chữ. Gương mặt anh không biểu lộ gì, chỉ đến khi gập lại, anh nói ngắn gọn:

“Được. Giữ bản này. Lần tới nhớ tiết chế ẩn dụ, báo chí không phải tiểu thuyết.”

An mím môi. Câu khen cụt ngủn, nhưng với cô, đó là sự thừa nhận. Trong lòng bất giác dâng lên chút tự hào.

Buổi trưa, Yến kéo An ra quán cà phê nhỏ dưới tòa nhà. Không gian ấm áp, bàn ghế gỗ cũ, tường treo đầy ảnh đen trắng. Yến vừa khuấy ly latte vừa cười ranh mãnh:

“Cậu được khen rồi nhé. Ở đây, ai được anh Quân khen tức là vượt qua cửa ải khó nhằn nhất.”

An bật cười: “Khen thì đâu có gì. Anh ấy chỉ nói ‘được’ thôi mà.”

“Trời ạ, với anh ấy thế là cả một bầu trời rồi đó. Bình thường anh ta chỉ ừ hử, hoặc thẳng thừng chê. Lạnh như băng mà.”

“Anh ấy lạnh thật.” – An thừa nhận. “Nhưng… hình như anh ấy để ý từng chi tiết. Cách anh ấy quan sát mọi thứ… lạ lắm.”

Yến gật gù: “Ừ, ánh mắt đó, ai từng làm việc chung đều nhớ. Có khi cậu sẽ hiểu anh ta nhiều hơn.”

An im lặng, bàn tay khẽ siết tách cà phê. Cô chưa dám nghĩ xa, nhưng quả thật có lúc, ánh mắt Quân khiến cô không thể rời đi.

Chiều hôm ấy, họ đi phỏng vấn kỹ sư cũ từng tham gia dự án Aster Home. Người đàn ông ấy gặp họ trong quán nước ven đường, gương mặt căng thẳng, ánh mắt liên tục liếc quanh.

“Tôi không thể nói nhiều.” – ông thì thầm. – “Có chuyện không đúng trong nghiệm thu. Nhưng tôi ký vào hồ sơ rồi. Giờ nói ra, sự nghiệp coi như xong.”

Quân gằn giọng: “Ông muốn tiếp tục im lặng để hàng trăm gia đình sống trong nguy hiểm sao?”

Kỹ sư cúi đầu, mồ hôi rịn trên trán. Ông chỉ để lại một câu: “Hãy tìm biên bản tháng 5 năm ngoái. Trong đó có dấu hiệu chỉnh sửa.” Rồi vội vã bỏ đi.

An ngồi sững, sổ tay run trong tay. Cô quay sang Quân: “Anh thấy không? Ông ấy rất sợ. Nếu đăng sai, ông ấy sẽ bị hủy hoại.”

Quân không trả lời. Anh đứng dậy, ánh mắt xa xăm nhìn theo bóng người kia. Trong mắt anh hiện rõ sự giằng xé: vừa quyết tâm tìm sự thật, vừa thấu hiểu nỗi sợ của người trong cuộc.

Trên đường về, trời bất chợt đổ mưa. Quân dừng xe dưới mái hiên, cả hai trú lại. Giọt mưa rơi lộp bộp, hơi lạnh tràn xuống vai áo.

An kéo sát chiếc cặp ôm trước ngực. Cô khẽ nhìn sang Quân. Ánh mắt anh dõi theo cơn mưa, hàng mi ướt, nét mặt trầm mặc. Khoảnh khắc ấy, cô thấy rõ một nỗi buồn sâu kín, không liên quan đến công việc, mà dường như thuộc về một mảnh quá khứ anh giấu kỹ.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” – An buột miệng.

Quân quay sang, ánh mắt chạm thẳng vào mắt cô. Một thoáng ngập ngừng, rồi anh chỉ đáp: “Không có gì.”

Câu trả lời cụt ngủn, nhưng cái nhìn ấy khiến tim An đập nhanh lạ thường.

Mưa ngừng, họ tiếp tục về tòa soạn. Nhưng trong đầu An, ánh mắt kia cứ quanh quẩn, như một dấu hỏi chưa có lời giải.

Đêm, khi chỉnh sửa bản thảo, An vô tình phát hiện một tập tài liệu cũ kẹp trong hồ sơ Quân để lại. Giấy ố vàng, góc trang ghi chú bằng bút chì: “Lam – tháng 10.”

Cái tên ấy khiến cô chững lại. Ai là Lam? Vì sao Quân vẫn giữ?

An gấp tập giấy, do dự. Cô biết mình không nên tò mò. Nhưng trái tim lại thôi thúc: đằng sau ánh mắt lạnh lùng kia, hẳn có một câu chuyện chưa được kể.

Kết thúc chương 3 bằng hình ảnh:

Hạ An đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố về đêm, ánh đèn loang loáng dưới mưa. Trên bàn, tập tài liệu với cái tên mờ nhạt “Lam” nằm im lìm. Trong lòng cô, những thắc mắc, cảm xúc và cả rung động bắt đầu dâng lên — vừa nhẹ nhàng, vừa đầy bất an.

Kết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×