những ngày trời trong

Chương 4: Công Tác Xa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin nhắn của Tổng biên tập Bằng gửi đến hộp thư nội bộ vào sáng thứ Hai khiến cả phòng biên tập xôn xao:

“Phóng viên Minh Quân và cộng sự Hạ An chuẩn bị công tác tại thành phố vệ tinh Bình Thạnh ba ngày, phục vụ loạt bài Aster Home. Tập trung khai thác nguồn tin tại địa phương, kiểm chứng hồ sơ xây dựng.”

Ngồi ở bàn làm việc, Hạ An đọc đi đọc lại dòng chữ. Lần đầu tiên, cô phải rời thành phố để đi công tác cùng Quân. Hào hứng có, lo lắng cũng không ít. Cô chưa từng đi công tác dài ngày với một người đồng nghiệp lạnh lùng đến mức khó đoán như vậy.

“Chúc may mắn nha.” – Yến ngồi bên cạnh, thì thầm với nụ cười nửa trêu chọc. – “Đi ba ngày với anh Quân, về cậu sẽ hiểu anh ta hơn nhiều.”

An nhăn mặt: “Cậu nói cứ như mình sắp tham gia chuyến phiêu lưu bí ẩn vậy.”

“Thì đúng thế còn gì. Anh ta lúc nào cũng khó ở, nhưng đi lâu sẽ thấy anh ta… cũng có chút dễ thương đó.”

An phì cười, chẳng dám tin.

Chiều hôm đó, họ bắt chuyến xe khách đến Bình Thạnh. Trời đổ mưa, những giọt nước dài hắt vào cửa kính. Trong khoang xe, Quân ngồi cạnh cửa sổ, tai nghe cắm vào điện thoại, ánh mắt dõi xa. An ngồi bên, mở tập hồ sơ, cố gắng tập trung đọc nhưng trong lòng bồn chồn lạ.

“Anh định ở đâu khi đến đó?” – cô ngập ngừng hỏi.

“Nhà nghỉ gần trung tâm.” – Quân đáp ngắn gọn. – “Tiết kiệm chi phí. Quan trọng là tiện di chuyển.”

“Em tưởng tòa soạn có thể đặt khách sạn…”

“Khách sạn sang thì để dành cho mấy đoàn hội nghị. Phóng viên đi thực địa cần linh hoạt, càng giản dị càng dễ hòa vào đời sống dân.”

An gật gù. Lý lẽ ấy khiến cô chợt thấy anh thực tế đến nghiêm khắc.

Xe dừng tại bến lúc chập choạng tối. Cả hai kéo vali vào một nhà nghỉ nhỏ, tường quét vôi trắng, biển hiệu cũ. Phòng họ đặt nằm cạnh nhau, hành lang hẹp thoang thoảng mùi gỗ ẩm.

“Ngủ sớm đi.” – Quân dặn, rồi mở cửa phòng. – “Ngày mai bắt đầu từ sáu giờ.”

“Dạ…” – An đáp, cảm giác như mình vừa gia nhập quân đội.

Sáng hôm sau, họ đến khu dự án mới khởi công của Aster. Nắng gắt, bụi công trường bay mù. Công nhân lấm lem mồ hôi, máy xúc ầm ầm. Quân lặng lẽ chụp ảnh, ghi chép số liệu từ bảng tiến độ. An tranh thủ hỏi chuyện vài người dân sống gần công trường, được nghe họ than phiền về tiếng ồn và nứt tường.

Một anh công nhân trẻ thì thầm với họ: “Có khi mác xi măng không đạt chuẩn đâu. Nhưng chúng tôi không dám nói, sợ mất việc.”

Quân ghi lại từng chữ, ánh mắt nghiêm trọng.

Giữa trưa, họ ghé quán cơm bình dân bên đường. Quán chật chội, quạt quay kẽo kẹt. An cẩn thận lau đôi đũa, trong khi Quân chỉ lẳng lặng ăn. Cô ngập ngừng mở lời:

“Anh không thấy… buồn sao? Người ta phải sống như vậy, biết sai mà không dám nói.”

Quân ngẩng lên, ánh mắt thoáng một nỗi trống rỗng. “Buồn thì có ích gì. Phóng viên không dừng ở buồn, mà phải đưa sự thật ra ánh sáng. Nhưng…” – anh ngừng lại, nhìn xuống chén cơm trắng – “đôi khi cũng bất lực.”

Lần đầu tiên, An nghe trong giọng anh có chút nứt gãy. Không phải sự lạnh lùng vô cảm, mà là vết thương đã chai sạn.

Chiều, họ phỏng vấn một cán bộ địa chính. Người đàn ông này khéo léo tránh né mọi câu hỏi, chỉ trả lời những điều chung chung. Quân giữ im lặng, ánh mắt sắc lạnh. Khi ra ngoài, An hỏi:

“Anh không tức à? Rõ ràng ông ta đang che giấu.”

Quân bật cười nhạt: “Quen rồi. Người ta càng né tránh, chứng tỏ chúng ta chạm đúng chỗ.”

An bước chậm lại, nhìn bóng dáng anh dưới nắng chiều dài đổ. Trong cái lạnh lùng kia, cô dần thấy được một ý chí cứng cỏi đến mức khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Đêm xuống, họ trở về nhà nghỉ. Điện trong hành lang lập lòe, gió thổi qua cửa sổ kẽo kẹt. An ngồi trên giường, mở laptop gõ bản ghi chép. Ngoài cửa, tiếng bước chân dừng lại. Một lát sau, Quân gõ cửa.

“Có gì không ạ?” – An mở hé.

Anh đứng đó, tay cầm chai nước suối. “Cho em. Đừng thức khuya quá. Ngày mai còn đi xa hơn.”

An nhận chai nước, ngạc nhiên vì sự quan tâm bất ngờ. “Cảm ơn anh.”

Quân gật đầu, quay đi. Bóng anh khuất dần trong hành lang mờ tối.

An khẽ siết chai nước trong tay. Tim cô bất giác đập nhanh hơn. Cô nhận ra, giữa những khoảng cách và va chạm, đã bắt đầu có những khoảnh khắc ngập ngừng, ấm áp len lỏi.

Ngoài kia, trăng tròn lấp ló sau mây, sáng mờ trên mái nhà nghỉ cũ. Một chuyến công tác xa – nhưng có lẽ sẽ đưa họ đến gần nhau hơn, theo một cách mà cả hai chưa lường trước.

Kết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×