những ngày trời trong

Chương 6: Khoảng Cách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng Bình Thạnh trong lành sau cơn mưa đêm. Ánh nắng chiếu xuống những vũng nước còn sót lại, phản chiếu như tấm gương mờ. Hạ An thức dậy, lòng vẫn vương chút cảm giác khó tả từ buổi tối hôm qua. Hình ảnh Minh Quân ngồi trong ánh đèn pin mờ, ánh mắt xa xăm, bàn tay đặt gần cô… tất cả khiến trái tim cô bồi hồi.

Cô lắc đầu, tự nhủ: Không được để tâm. Đây chỉ là đồng nghiệp. Làm việc mới là quan trọng.

Nhưng mọi chuyện không dễ dàng.

Ngày hôm đó, họ tiếp tục phỏng vấn người dân xung quanh dự án. Một nhóm cư dân trẻ dẫn An đến xem căn hộ của họ: tường bong tróc, sàn gỗ cong vênh, ống nước rò rỉ. An ghi chép tỉ mỉ, không giấu nổi sự phẫn nộ.

“Chúng tôi đã gửi đơn cả chục lần.” – một người đàn ông trẻ tuổi nói, giọng nghẹn lại. – “Ai cũng hứa sẽ giải quyết, rồi lại im. Chỉ còn báo chí thôi, mong các anh chị lên tiếng giùm.”

An siết chặt cây bút. Cô muốn nói ngay rằng sẽ viết, sẽ công khai tất cả. Nhưng Quân đứng sau, ánh mắt sắc lạnh, khẽ ngăn cô:

“Chúng tôi sẽ kiểm chứng thêm. Khi nào có đủ chứng cứ, báo sẽ đưa tin.”

Người đàn ông tiu nghỉu. An cắn môi, tức tối: Tại sao anh lại thận trọng đến vậy?

Trên đường về, cô không kìm được: “Anh quá lạnh lùng. Người ta khổ sở như vậy, anh còn chờ gì nữa?”

Quân dừng xe, quay sang, giọng trầm: “Em nghĩ báo chí là chỗ trút bức xúc à? Một bài viết không chứng cứ sẽ giết chết cả tòa soạn. Lòng thương hại không thay được sự thật.”

Câu nói ấy như gáo nước lạnh dội vào lòng. An im lặng suốt quãng đường.

Tối, trong hành lang nhà nghỉ, họ gần như không nói chuyện. An đóng cửa, ngồi thẫn thờ trước laptop. Cô biết Quân đúng – nghề báo cần sự chắc chắn. Nhưng cô vẫn thấy khoảng cách như bức tường dựng lên giữa họ, sau khi vừa có khoảnh khắc gần gũi trong đêm mưa.

Tin nhắn từ Yến bất ngờ hiện lên:

“Cậu ổn chứ? Nhìn vẻ mặt hôm nay, hình như có chuyện với anh Quân?”

An cười nhạt, gõ vài chữ: Anh ấy quá khó gần. Có lúc tưởng như ấm áp, rồi lại lạnh băng.

Phía bên kia trả lời nhanh:

“Đó là Quân. Nhưng có lẽ anh ta sợ… nếu để ai bước vào, anh ta sẽ mất thêm một lần nữa.”

An đọc, tim khẽ nhói. Câu chữ gợi lại cái tên “Lam” trong tập tài liệu cũ. Cô chợt nhận ra: khoảng cách giữa họ không chỉ vì tính cách, mà còn vì một vết thương chưa lành.

Sáng hôm sau, Quân gõ cửa phòng cô, giọng bình thản: “Xe về thành phố xuất phát lúc tám giờ. Chuẩn bị đi.”

An nhìn anh, định nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ gật đầu.

Cả hai im lặng suốt chuyến xe. Qua ô cửa kính, trời lại chuyển màu xám, báo hiệu một cơn mưa khác. Trong lòng An, cũng mờ mịt như bầu trời ấy: vừa muốn lại gần, vừa bị đẩy ra xa.

Khoảng cách – đôi khi không tính bằng mét, mà bằng những bí mật không dám thổ lộ.

Kết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×