những ngày trời trong

Chương 7: Tin Đồn Nơi Công Sở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trở về thành phố, Hạ An thấy không khí ở Trời Trong khác hẳn. Dãy bàn làm việc rộn ràng hơn, nhiều ánh mắt lướt qua cô với vẻ tò mò. Lúc bước vào phòng biên tập, cô thoáng nghe loáng thoáng mấy tiếng xì xào:

“Nghe nói đi công tác ba ngày cùng anh Quân đó…”

“Trời, lạnh lùng như thế mà cũng chịu cho người mới theo à?”

“Hay là… có gì rồi?”

An nóng mặt. Cô giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng đi về bàn. Nhưng tim đập loạn, vừa bối rối vừa khó chịu.

Yến nhắn tin trên màn hình chat nội bộ:

“Đừng để ý. Ở đây chuyện gì cũng thành tin đồn.”

An thở ra, khẽ gõ trả lời: Ừ, nhưng khó chịu thật.

Buổi họp sáng, Tổng biên tập Bằng yêu cầu nhóm Quân báo cáo tình hình. Quân trình bày ngắn gọn, giọng điềm đạm, không nhắc đến bất kỳ cá nhân nào. An lắng nghe, lòng thầm cảm ơn anh vì sự chuyên nghiệp.

Nhưng khi ra khỏi phòng họp, Phúc – thư ký tòa soạn – tiến lại gần, giọng nửa đùa nửa thật:

“An này, đi công tác cùng anh Quân chắc thú vị lắm hả? Anh ấy nổi tiếng ‘bất khả xâm phạm’, mà em lại được kèm riêng thế này…”

An cười nhạt: “Chúng tôi chỉ làm việc thôi.”

Phúc nhướn mày, bỏ đi với nụ cười khó đoán. An cảm thấy bực bội. Sao ai cũng thích gắn chuyện riêng tư vào công việc?

Buổi chiều, khi hai người ngồi cùng bàn kiểm tra lại hồ sơ, An không chịu nổi nữa, khẽ hỏi:

“Anh có nghe mấy lời đồn không?”

Quân không ngẩng lên: “Nghe. Nhưng kệ.”

“Anh không thấy khó chịu à?”

“Tin đồn chỉ làm em khó chịu khi em quan tâm. Cứ làm việc. Khi sự thật rõ ràng, mấy lời đó tự biến mất.”

An ngẩn người. Sự bình thản của anh khiến cô vừa nể phục, vừa thấy mình nhỏ bé. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn buồn. Cô không muốn tên mình gắn với Quân chỉ bằng mấy lời xì xào rẻ tiền.

Ngày hôm sau, một sự cố nhỏ xảy ra. Bài viết thử của An bị Phúc lỡ tay chuyển nhầm sang nhóm chat chung, kèm bình luận: “Bài của cộng sự mới anh Quân đây, cảm xúc nhiều quá, chắc do ảnh hưởng chuyến công tác.”

Cả nhóm ồ lên. Có người còn chêm: “Ngọt ghê ha.”

An đỏ bừng mặt, vội vàng thu lại bản thảo. Quân ngẩng đầu, nhìn thẳng Phúc, giọng sắc lạnh:

“Đừng đem công việc ra làm trò cười. Lần sau anh không muốn thấy điều này nữa.”

Cả phòng im phăng phắc. Phúc cười gượng, lùi lại.

An khẽ nhìn sang Quân. Anh không nhìn cô, chỉ tiếp tục gõ máy. Nhưng trong lòng An dâng lên một cảm giác lạ: được bảo vệ, nhưng bằng cách cứng rắn, lạnh lùng.

Chiều tối, Yến kéo An ra ngoài uống trà sữa. Cô bạn cười tủm tỉm:

“Cậu có biết cả phòng vừa bất ngờ thế nào không? Bình thường anh Quân ít khi lên tiếng, nay lại bênh cậu rõ ràng.”

An lắc đầu: “Anh ấy chỉ công bằng thôi.”

“Công bằng thì có, nhưng cậu không thấy ánh mắt anh ta khi nhìn Phúc à? Rõ ràng không muốn ai động chạm đến cậu.”

An im lặng, tim khẽ xao động. Hình ảnh Quân đứng thẳng lưng, giọng nghiêm nghị, khiến cô vừa ấm lòng, vừa rối bời.

Đêm đó, An về phòng trọ, mở laptop viết nhật ký. Cô gõ chậm rãi:

“Tin đồn lan nhanh hơn sự thật. Nhưng giữa những lời đồn, ánh nhìn của anh lại làm em không thể thờ ơ.”

Ngoài cửa sổ, trời hửng sáng trăng. Khoảng cách hôm trước dường như thu hẹp lại đôi chút, nhưng thay vào đó là một cảm giác khác: mong manh, dễ vỡ, và… nguy hiểm.

Kết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×