những ngày trời trong

Chương 8: Quá Khứ Hé Mở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, không khí trong tòa soạn vẫn còn vương mấy lời đồn. An cố gắng phớt lờ, tập trung hết sức vào công việc. Nhưng càng làm, cô càng nhận thấy Quân mang một lớp vỏ cứng rắn đến khó tiếp cận. Anh ít cười, ít nói, hầu hết chỉ xoay quanh số liệu, chứng cứ, bài viết.

Một chiều thứ Năm, khi An ở lại muộn để chỉnh lại bản thảo, cô thấy Quân rời phòng họp với gương mặt khác thường. Không phải vẻ lạnh lùng quen thuộc, mà là sự trầm lặng pha chút buồn. Trong tay anh, một tập tài liệu cũ kĩ, gáy sờn. Anh đặt lên bàn rồi đi ra ban công.

Bản tính tò mò khiến An chần chừ. Cô nhìn quanh, phòng chỉ còn vài bóng đèn sáng mờ. Tập tài liệu mở hé, góc trang đầu tiên lộ ra cái tên: “Lam – 2019”.

Tim An khựng lại. Đó chính là cái tên cô từng vô tình thấy trong hồ sơ cũ.

Cô ngập ngừng lật thêm vài trang. Bên trong là bản nháp một loạt bài báo điều tra về một dự án xây dựng khác. Giữa các đoạn chữ có những ghi chú bằng bút mực: “Gặp Lam lần 3”, “Lam chụp ảnh chứng cứ”. Ở cuối tập tài liệu, kẹp một tấm ảnh nhỏ: một cô gái trẻ, nụ cười rạng rỡ, mắt sáng như đang tràn đầy niềm tin.

An chưa kịp đặt lại thì giọng Quân vang lên sau lưng:

“Em đang làm gì vậy?”

Cô giật mình, xoay người. Quân đứng ở cửa ban công, ánh sáng đèn đường hắt lên gương mặt anh, làm đôi mắt thêm u ám.

“Em… xin lỗi. Em chỉ thấy tập hồ sơ mở…” – An lí nhí, mặt nóng bừng.

Quân tiến đến, cầm lại tập tài liệu, khẽ gập mạnh. “Đừng bao giờ lục đồ của người khác khi chưa được phép.”

Giọng anh không to, nhưng lạnh lẽo. An cúi đầu, im lặng.

Một lúc sau, anh thở dài, ngồi xuống ghế. Bàn tay siết chặt tập hồ sơ, rồi thả lỏng. Cuối cùng, anh nói nhỏ:

“Lam là đồng nghiệp cũ. Cũng là… người tôi từng yêu.”

An ngẩng lên. Quân không nhìn cô, ánh mắt dán vào khoảng không.

“Cô ấy đồng hành với tôi trong một vụ điều tra. Khi mọi thứ sắp sáng tỏ, có sự cố xảy ra. Cô ấy rời đi, không một lời giải thích. Từ đó, tôi hiểu rằng… để ai đi vào cuộc đời mình cũng chỉ là tự làm mình yếu đi.”

Giọng anh trầm, khàn. Trong khoảnh khắc, An thấy rõ lớp vỏ lạnh lùng kia chỉ là lớp áo che đi một vết thương sâu hoắm.

“Anh vẫn giữ lại mọi thứ của cô ấy?” – An hỏi khẽ.

Quân cười nhạt: “Không phải để nhớ. Mà để nhắc mình: đừng lặp lại sai lầm.”

Căn phòng chìm trong im lặng. An muốn nói điều gì đó để xoa dịu, nhưng chẳng tìm được lời. Cô chỉ thấy tim mình nặng trĩu, như có ai bóp chặt.

Đêm đó, về phòng trọ, An nằm mãi không ngủ. Cô nghĩ về ánh mắt Quân, về tấm ảnh Lam, về giọng nói khàn đục khi anh kể. Trong lòng cô dấy lên cảm giác lẫn lộn: vừa thương, vừa sợ. Thương cho một người đàn ông gánh vết thương một mình, sợ rằng nếu bước thêm một bước, cô cũng sẽ trở thành cái tên bỏ lại trong ký ức anh.

Cô mở laptop, gõ vài dòng nhật ký:

“Quá khứ của anh, em không thể thay đổi. Nhưng em ước có thể ở bên để nói rằng: không phải ai đến rồi cũng sẽ rời đi.”

Cô dừng lại, xóa dòng chữ. Rồi khẽ cười buồn: Có lẽ, mình cũng chỉ là đồng nghiệp. Nghĩ xa để làm gì.

Ngày hôm sau, tin tức nội bộ loan tin: tập đoàn Aster chính thức mời tòa soạn hợp đồng quảng cáo lớn. Tổng biên tập Bằng triệu tập họp khẩn.

Trong phòng, không khí căng thẳng. Phúc hớn hở: “Nếu nhận hợp đồng, nguồn thu năm nay tăng mạnh. Bài điều tra nên tạm gác.”

Quân nhướng mày, ánh mắt lạnh: “Nếu gác, chúng ta còn xứng đáng là báo chí sao?”

Phúc nhún vai: “Anh thì lúc nào cũng chính trực. Nhưng tòa soạn còn phải sống.”

Bằng im lặng, không kết luận. An ngồi bên, tim dồn dập. Cô nhận ra, mọi chuyện đang rẽ sang một ngã mới – nơi không chỉ có tình cảm, mà còn có cả đạo đức nghề nghiệp, lợi ích và sự thật.

Và trong ánh mắt Quân lúc rời phòng, An thấy lại cái nhìn xa xăm ấy – cái nhìn của một người từng mất đi nhiều thứ, và có lẽ sắp đối mặt với mất mát nữa.

Kết chương 8.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×