những ngày vụng về nhưng đáng yêu

Chương 4: Lỡ lời trước bạn bè


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, lớp học vẫn rộn ràng tiếng cười nói. Minh bước vào lớp, đầu óc còn nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ hôm trưa cùng An, khiến cậu không khỏi mỉm cười. Cậu hít một hơi thật sâu, quyết tâm hôm nay phải thật bình tĩnh, đừng… “vụng về” quá như hôm qua.

Tiết học diễn ra bình thường, cô giáo vừa giảng bài vừa đi quanh lớp kiểm tra. An ngồi bên cạnh Minh, lại vừa nhắc nhở cậu, vừa ghi chú, khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn.

Đến giờ ra chơi, nhóm bạn trong lớp tụ tập bàn tán, Minh cũng được kéo vào câu chuyện về những bộ phim học đường hài hước. Trong lúc hào hứng, Minh muốn kể một kỷ niệm vui hôm trưa để mọi người cùng cười.

“À… hôm qua, mình ăn trưa với An, mà cậu ấy… cười mình vụng về lắm,” Minh nói, chỉ muốn bày tỏ niềm vui.

Cả nhóm bạn bật cười, và một bạn khác hỏi: “Ồ, Minh thích An à?”

Minh sững người, tim đập nhanh, miệng đột nhiên cứng lại. Cậu định sửa lời, nhưng chưa kịp thì lỡ mồm: “Ừ… cũng… có chút chút thôi!”

Tiếng cười trong nhóm bạn vang lên rộn rã, một số bạn vỗ vai cậu: “Haha, Minh thích An thật rồi!”

An nghe thấy từ phía bàn của mình, đỏ mặt, cúi đầu cười e thẹn. Cô không biết nên giận hay nên cười, nhưng rõ ràng là câu nói của Minh khiến cô ngượng ngùng và… vui thích.

Minh cũng đỏ bừng mặt, tự nhủ: “Ôi trời… sao mình lại nói ra trước mặt mọi người vậy chứ! Mình vừa… tự bẽ mặt mình rồi!”

Một lúc sau, cậu lén nhìn An, thấy cô đang che miệng cười, mắt sáng lên. Minh thở phào, vừa ngượng vừa vui: ít nhất An không giận.

Những phút tiếp theo, cả nhóm tiếp tục bàn tán, còn Minh cố gắng tập trung vào trò chơi ghép từ mà cô giáo đưa ra. Tuy nhiên, trong đầu cậu vẫn luôn hiện lên hình ảnh An cười e thẹn lúc nãy, khiến cậu không nhịn được cười thầm.

Khi tiếng chuông kết thúc giờ ra chơi vang lên, An khẽ nhắc: “Minh, đừng xấu hổ quá, chuyện này… cũng đáng nhớ mà.”

Minh gật đầu, tim vẫn còn rộn ràng: “Ừ… đúng rồi. Mình… mình sẽ cố gắng không lỡ lời nữa.”

Dù hôm nay có chút “tai nạn” trước bạn bè, nhưng Minh nhận ra rằng nhờ những khoảnh khắc vụng về ấy, khoảng cách giữa cậu và An lại gần nhau hơn một chút. Cậu tự nhủ: “Có lẽ, những phút giây bỡ ngỡ và ngượng ngùng này… lại là điều tuyệt vời nhất trong những ngày học đường.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×