những ngày vụng về nhưng đáng yêu

Chương 5: Trò chơi thể thao


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ sáu, lớp Minh có tiết thể dục ngoài sân trường. Minh vốn không phải “dân thể thao”, mỗi lần chạy hay đá bóng đều khiến cậu lúng túng đến mức… muốn trốn. Nhưng hôm nay, cậu quyết tâm không “vụng về” nữa, ít nhất là trước mặt An.

Cô giáo chia lớp thành hai đội để chơi trò kéo co và thi chạy tiếp sức. Minh loạng choạng đứng trong đội, ánh mắt lướt qua An – cô đang mỉm cười tinh nghịch, dường như đang “thử thách” cậu.

Trò kéo co bắt đầu, Minh bám chắc dây, nhưng chẳng hiểu sao chân cậu cứ trượt. Một cú giật mạnh, Minh ngã nhào ra đất, kéo theo vài bạn khác lăn lộn theo. Cả lớp vừa cười vừa la hét, còn Minh đỏ mặt tía tai, đứng dậy hít một hơi thật sâu.

“Đừng lo, Minh, thử lần nữa đi!” An cười, chạy đến kéo cậu lên. Minh vội vàng gật đầu, nhưng trong đầu thì nghĩ: “Mình đúng là vận động viên thảm họa rồi.”

Đến phần chạy tiếp sức, Minh được phân công chạy vòng quanh sân rồi trao gậy cho bạn. Cậu cố gắng chạy thật nhanh, nhưng đôi chân lại không chịu hợp tác. Vừa chạy được vài mét, cậu vấp phải cỏ ướt, suýt ngã. May mắn là An đứng gần, nhanh chóng đưa tay kéo cậu lên.

“Cậu hơi vụng về thật đấy, Minh à,” An trêu, mắt lấp lánh. Minh đỏ mặt, lúng túng: “Ừ… mình… mình sẽ cố gắng hơn lần sau.”

Cả đội vừa cười vừa hò hét, không khí rộn rã và vui nhộn. Dù Minh gặp đủ loại tai nạn nhỏ, cậu nhận ra rằng mọi thứ bỗng trở nên dễ chịu vì có An bên cạnh. Mỗi lần cô cười nhìn cậu, tim cậu lại rung rinh một cách khó tả.

Sau khi trò chơi kết thúc, cả lớp tập trung quanh ghế đá, uống nước và trò chuyện. Minh vẫn còn thở hổn hển, nhưng lại cười khi nhớ lại những cú ngã “thảm họa” vừa qua. An đặt tay lên vai cậu, nói: “Đừng lo, ai cũng có ngày tệ mà. Cậu vẫn tuyệt lắm!”

Minh mỉm cười, cảm giác vừa ngượng vừa hạnh phúc. Cậu thầm nhủ: “Dù mình vụng về thế này, nhưng có lẽ… nhờ những phút giây ngớ ngẩn này, mình lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết.”

Khi tiếng chuông kết thúc tiết thể dục vang lên, Minh và An cùng bước vào lớp, cười nói rôm rả. Những trò chơi thể thao có thể khiến cậu ngã nhào, nhưng lại giúp Minh và An xích lại gần nhau hơn. Và Minh biết chắc một điều: mỗi ngày bên An, dù có vụng về, đều đáng giá vô cùng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×