những ngày vụng về nhưng đáng yêu

Chương 6: Thư tình nhầm người


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, Minh ngồi trong lớp, tay cầm chiếc điện thoại, lòng bồn chồn. Sau những ngày vui vẻ cùng An, cậu quyết định nhắn một tin “thổ lộ” nho nhỏ:

“An, mình… mình thích cậu. Mong cậu hiểu cho tình cảm vụng về của mình.”

Minh nhìn đi nhìn lại, thầm nhủ: “Chắc chắn An sẽ đọc và… ừm… không cười đâu.” Cậu bấm gửi, thở phào, tự thưởng cho mình một nụ cười tự tin.

Nhưng ngay sau đó, Minh mới nhận ra một chuyện khủng khiếp: cậu đã gửi nhầm tin nhắn cho… Hùng, bạn cùng bàn bên cạnh, thay vì gửi cho An!

“Ối trời ơi… không thể tin được…” Minh vừa nói vừa tái mặt. Cậu cố gắng mở điện thoại xem Hùng đã phản hồi chưa, nhưng Hùng chỉ nhắn lại một dòng:

“Haha, cậu đùa à? Mình không biết phải trả lời sao đây!”

Minh đỏ mặt, lúng túng muốn… biến mất. Cậu nhìn quanh, An đang cười nói với vài bạn, không hề hay biết. Minh cố gắng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì loạn hết cả lên.

Trong giờ học, cậu cứ lúng túng, tay run run cầm bút. Mỗi khi nhìn An, cậu lại thấy tim đập nhanh hơn, vừa xấu hổ vừa sợ cô biết chuyện.

Hết giờ, Hùng tiến đến bàn Minh, cười mỉm: “Cậu thật là… dũng cảm mà vui tính. Nhưng lần sau nhớ kiểm tra kỹ trước khi gửi tin nhắn nhé!” Minh chỉ biết cười trừ, cảm giác vừa ngượng vừa hài hước.

Về nhà, Minh vẫn áy náy, nhưng tự nhủ: “May mà An chưa biết, mình phải tìm cách sửa lỗi này…”

Ngày hôm sau, trong lớp, An ngồi gần Minh, hỏi: “Cậu sao vậy, hôm qua trông bồn chồn lắm?” Minh đỏ mặt, lúng túng trả lời: “À… không… mình chỉ mệt chút thôi.”

An mỉm cười, không nói thêm, nhưng ánh mắt dường như chứa một chút tò mò. Minh thầm nghĩ: “Ôi, nếu An biết chuyện… chắc mình sẽ xấu hổ không thốt nên lời mất!”

Dù có chút rắc rối và nhầm lẫn tai hại, Minh nhận ra một điều: tình cảm vụng về của cậu, dù chưa được An biết, nhưng đã khiến cậu trưởng thành hơn, biết quan tâm và để ý từng chi tiết nhỏ bên cạnh cô bạn đặc biệt này.

Và cậu tự nhủ: “Lần sau, nhất định phải cẩn thận hơn. Nhưng… cũng không sao, ít nhất mình đã… dám thổ lộ.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×