những ngày vụng về nhưng đáng yêu

Chương 7: Cơn mưa bất ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, thời tiết bỗng trở nên u ám, những đám mây đen kéo đến nhanh chóng khiến không khí trở nên nặng nề. Minh và An cùng nhóm bạn đang ra sân trường, chuẩn bị tan học thì những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, lạnh lẽo và bất ngờ.

Mọi người vội vàng chạy tìm chỗ trú, nhưng Minh lại phát hiện An đang đứng dưới tán cây mà không mang theo áo mưa hay ô. Cậu vội vàng chạy đến, giơ tay che An: “Cậu đứng đó không được, mưa to lắm!”

An ngước nhìn, cười e thẹn: “Cảm ơn… nhưng mình ổn mà.”

Minh không để ý lời cô nói, chỉ lo lắng: “Không ổn đâu! Mình không muốn cậu ướt hết!” Cậu lập tức cởi áo khoác mình đang mặc, khoác lên vai An và che một phần ô.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, từng giọt rơi xuống tạo thành âm thanh rào rào trên tán cây. An cúi đầu, nước mưa làm ướt mái tóc, nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn Minh: “Thật ra… đứng dưới mưa cũng vui mà.”

Minh đỏ mặt, lúng túng: “Vui… sao lại vui? Mưa lạnh thế này cơ mà!”

An cười phá lên, ánh mắt rạng rỡ khiến Minh cảm thấy tim mình nhói lên. Cậu chỉ biết cười trừ, vừa che ô vừa cố gắng giữ cho An không bị ướt.

Chốc lát sau, mưa càng lúc càng to. Minh kéo An vào một góc hành lang, nơi tường cao chắn gió và mưa, để cả hai khỏi bị ướt. Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, An bất ngờ nắm tay Minh: “Cậu… cảm ơn vì đã che mình.”

Minh sững người, tim đập nhanh: “À… ừ… không có gì, cậu… cẩn thận hơn nhé!”

Mưa kéo dài khoảng mười lăm phút, nhưng với Minh và An, thời gian trôi qua thật nhanh. Cả hai đứng bên nhau, tiếng mưa rơi xung quanh như nhạc nền cho một khoảnh khắc thật lạ nhưng gần gũi.

Khi mưa tạnh, An rũ tóc, cười nhìn Minh: “Cậu cũng ướt một chút rồi kìa.” Minh nhìn xuống, áo khoác vẫn còn ướt, nhưng cậu lại thấy vui lạ thường: “Mình… không sao. Chỉ cần cậu không bị ướt là đủ rồi.”

Hai người cùng cười, vừa ướt vừa vui, tạo thành một kỷ niệm đáng nhớ trong những ngày đầu học đường. Minh nhận ra rằng, đôi khi những khoảnh khắc bất ngờ và nhỏ nhặt như thế này lại khiến trái tim cậu rung động mạnh hơn cả những lời nói hoa mỹ.

Về đến lớp, cả hai nhìn nhau cười, lòng đầy ấm áp. Minh thầm nhủ: “Có lẽ… mưa bất ngờ hôm nay, chính là lý do khiến mình nhớ An nhiều hơn.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×