những ngày vụng về nhưng đáng yêu

Chương 8: Bài tập nhóm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cô giáo thông báo sẽ có bài tập nhóm cho cả lớp. Minh hồi hộp khi nghe tin, vì cậu lại được xếp chung nhóm với An. Tim cậu đập nhanh, vừa háo hức vừa lo lắng: “Làm sao để không làm phiền An đây?”

An nhìn Minh cười, dường như đã đoán được suy nghĩ của cậu: “Đừng lo, mình giúp nhau là được mà.” Minh gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhóm của họ gồm bốn người, nhưng rõ ràng An và Minh là trung tâm. Bài tập hôm nay yêu cầu chuẩn bị một báo cáo nhỏ và thuyết trình về một chủ đề lịch sử. Minh vốn không mạnh môn này, còn An lại rất tỉ mỉ.

Khi bắt đầu, Minh lóng ngóng cầm bút ghi ghi chép chép, nhưng cứ vẽ nhầm mũi tên hay ghi sai chữ. An nhắc nhở: “Minh, phải ghi như này mới đúng nhé. Mình viết mẫu cho cậu xem.”

Minh đỏ mặt, cười lúng túng: “Ừ… mình… mình sẽ làm theo.”

Trong quá trình làm bài, không ít lần Minh làm rơi giấy, làm bút bị lộn xộn, hay thậm chí làm tràn mực lên bản thảo. Mỗi lần như vậy, An lại vừa cười vừa giúp cậu dọn dẹp. Minh vừa thấy ngượng vừa thấy vui: “Mình đúng là thảm họa học đường rồi.”

Nhưng chính nhờ những tình huống vụng về ấy, không khí trong nhóm trở nên vui nhộn, mọi người cười nói không ngớt. Cả nhóm cùng nhau brainstorm ý tưởng, bàn luận sôi nổi. Minh phát hiện ra, khi có An bên cạnh, cậu lại tự tin hơn, dám đóng góp ý kiến, dù hơi ngây ngô.

Khi đến phần thuyết trình, Minh hồi hộp đứng trước lớp, tay cầm giấy run run. An đặt tay lên vai cậu, thì thầm: “Cậu làm được mà, cứ từ từ thôi.” Minh hít một hơi sâu, và bắt đầu nói. Mặc dù có vài chỗ nói lắp, nhưng nhờ An nắm tay nhắc nhở, cậu hoàn thành bài thuyết trình mà không bị “thảm họa” như cậu lo.

Sau giờ học, Minh nhìn An, ánh mắt đầy biết ơn: “Cảm ơn cậu… hôm nay mình không biết phải làm sao nếu không có cậu.”

An cười nhẹ, vỗ vai cậu: “Không sao, cùng nhau học tập vui mà. Lần sau vẫn giúp nhau nhé!”

Minh thầm nghĩ: “Có lẽ, hợp tác với An không chỉ giúp mình học tốt hơn, mà còn khiến mỗi ngày đến lớp trở nên thú vị hơn bao giờ hết.”

Khi ra khỏi lớp, cả hai bước đi cùng nhau, trao đổi thêm vài ý tưởng cho bài tập về nhà. Minh nhận ra rằng, những khoảnh khắc bình dị, những lần được giúp đỡ, được cười cùng An… lại là điều quý giá nhất trong những ngày học đường đầu tiên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×