Thảo Ly vừa kết thúc buổi học nhóm mệt mỏi, trở về ký túc xá. Cô đặt cặp sách xuống, rửa mặt rồi ngồi vào bàn, mở laptop và đăng nhập vào nick ẩn Lạc Hoa. Nhìn thấy Hoàng Sơn đang online, tim cô nhói lên một cách lạ thường.
“Chào em. Hôm nay em học thế nào?” – tin nhắn nhấp nháy trên màn hình.
Thảo Ly mỉm cười, gõ trả lời: “Mình cũng ổn, nhưng hôm nay bài tập nhóm hơi nhiều. Bạn thì sao?”
Hoàng Sơn nhắn lại nhanh: “Mình cũng vậy, dự án cuối kỳ khá khó. Nhưng trò chuyện với em thì cảm giác dễ chịu hơn nhiều.”
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Thảo Ly đỏ mặt. Cô chưa từng nghĩ rằng một người xa lạ qua mạng lại có thể khiến mình rung động như vậy.
Đêm hôm đó, cả hai trò chuyện liên tục hơn một giờ. Từ việc học tập, sở thích, phim ảnh, âm nhạc cho đến những kỷ niệm thời trung học. Mỗi câu chuyện, mỗi dòng tin nhắn đều khiến trái tim Thảo Ly và Hoàng Sơn xao xuyến.
“Em có thích âm nhạc không?” – Hoàng Sơn nhắn.
“Có! Mình thích nghe nhạc nhẹ, đặc biệt là khi làm bài tập. Bạn thì sao?” – Thảo Ly trả lời.
“Mình cũng vậy. Thường thì nhạc giúp mình tập trung, nhưng đôi khi lại khiến mình nhớ đến những người đặc biệt.”
Thảo Ly đọc dòng tin nhắn đó, tim nhói lên, nhưng cô không dám hỏi thêm. Cảm giác vừa hồi hộp vừa mong đợi tràn ngập.
Một tuần sau, Hoàng Sơn đề nghị:
“Hay chúng ta thử viết nhật ký online chung? Mỗi ngày một chút, để biết nhau nhiều hơn.”
Thảo Ly hơi ngập ngừng, rồi gõ: “Được. Mình muốn thử xem cảm giác này như thế nào.”
Nhật ký online trở thành cầu nối, giúp họ chia sẻ sâu hơn về bản thân. Thảo Ly viết về nỗi nhớ nhà, áp lực học tập, và cả những ước mơ chưa dám thực hiện. Hoàng Sơn viết về những dự án, áp lực năm cuối và cảm giác cô đơn giữa đám đông.
Mỗi lần đọc nhật ký của nhau, trái tim họ lại rung động. Thảo Ly nhận ra, cô đang dần yêu Hoàng Sơn, dù chưa một lần gặp ngoài đời. Còn Hoàng Sơn cũng thấy trái tim mình nhói lên mỗi khi nghĩ về Lạc Hoa.
Một tối muộn, khi cả ký túc xá đã yên tĩnh, Thảo Ly nhận được tin nhắn:
“Em có biết không, mình cảm thấy rất vui khi em tin tưởng và chia sẻ với mình.”
Cô mỉm cười, gõ trả lời: “Mình cũng vậy. Khi trò chuyện với bạn, mình thấy bớt cô đơn và áp lực hơn nhiều.”
Hoàng Sơn nhắn ngay: “Có lẽ… chúng ta đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của nhau rồi.”
Thảo Ly đọc dòng tin nhắn, tim nhói lên, mắt lấp lánh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một tình bạn online lại có thể tiến triển thành cảm giác rung động thầm lặng đến vậy.
Ngày hôm sau, khi bước vào lớp, Thảo Ly vẫn còn nghĩ về Hoàng Sơn và những dòng tin nhắn dài đêm qua. Mỗi lần cậu nhắn tin, trái tim cô lại rung lên, vừa hồi hộp vừa thích thú.
Trong khi đó, Hoàng Sơn cũng không thể ngừng nghĩ về Lạc Hoa. Dù là sinh viên năm cuối, nổi tiếng trong trường, anh cảm thấy trò chuyện với cô khiến mình thư giãn và hạnh phúc lạ thường.