nơi ánh nắng không tắt

Chương 3: Tấm Ảnh Mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, biển lặng lẽ đến lạ. Sóng chỉ vỗ nhè nhẹ vào bờ, như sợ phá tan sự yên bình của thị trấn. Minh An ngồi trước hiên nhà trọ, trên tay là chiếc máy ảnh đã được Khải sửa lại. Cô bật máy, nghe tiếng “click” quen thuộc vang lên – nhỏ thôi, nhưng đủ để tim cô run nhẹ.

Cô giơ máy lên, hướng về mặt biển. Ống kính cũ khẽ rung, hình ảnh hiện lên nửa rõ nửa mờ, nhưng vẫn đủ để thấy đường chân trời kéo dài vô tận. Trong khung hình ấy, Minh An chợt thấy một người đàn ông đứng ở xa, gần khu bãi đá. Dáng đứng ấy… thấp thoáng rất quen. Cô chụp một tấm, rồi thêm một tấm nữa – cho đến khi bóng người biến mất trong ánh chiều.

Buổi tối, khi rửa ảnh ở tiệm “Khung Ký Ức”, cô nhờ Khải giúp. Căn phòng rửa ảnh chỉ có ánh đèn đỏ dịu, hơi hóa chất bay nhẹ trong không khí. Những tấm giấy ảnh dần nổi hình – bờ biển, bầu trời, rồi đến bóng người lạ kia.

– Kỳ lạ thật… – Khải lẩm bẩm – Ảnh bị mờ đoạn giữa, giống như có lớp sương phủ.

Anh đưa tấm ảnh lên gần ánh sáng. Hình người đàn ông lẫn vào ánh nắng, chỉ còn nét viền mơ hồ của khuôn mặt.

– Có thể do ống kính cũ – anh nói, giọng đều đều.

Nhưng Minh An cảm thấy không đơn giản vậy.

Cô nhìn kỹ, rồi lôi trong túi ra tấm ảnh cũ duy nhất của cha – cũng chụp ở một góc biển giống hệt. Chỉ khác là trong ảnh của cô, người đàn ông kia quay lưng. Còn trong ảnh hôm nay, bóng dáng ấy quay nửa mặt – gợi lên một điều gì đó như ký ức chưa khép.

– Anh Khải… – cô ngập ngừng – nếu người trong ảnh giống với ai đó thật sự, anh có tin không?

– Tôi tin vào máy ảnh. Nó không biết nói dối. Nhưng đôi khi, người xem lại nhìn thấy điều họ muốn tin.

Câu nói ấy khiến cô lặng im. Ngoài kia, sóng vỗ đều, từng nhịp như tiếng thời gian gõ vào ký ức. Cô biết mình đang bị quá khứ dẫn lối, nhưng không ngăn được lòng mình muốn tìm hiểu thêm.

– Nếu có thể… anh giúp em rửa lại cuộn phim này nhé. Em muốn xem rõ hơn.

Khải khẽ gật. Anh thao tác cẩn thận, rồi treo tấm ảnh mờ lên dây phơi. Ánh đèn đỏ chiếu vào, tạo thành một quầng sáng nhỏ giữa căn phòng tối. Cả hai cùng im lặng nhìn nó – như đang nhìn vào một điều gì đó vừa thân thuộc vừa xa xăm.

– Cô chụp đẹp đấy – anh nói khẽ – dù là ảnh mờ, nhưng có hồn.

– Có lẽ… vì em chụp bằng ký ức.

Khải mỉm cười, nụ cười hiếm hoi khiến nét mặt anh mềm lại.

– Ảnh nào cũng là ký ức của ai đó, đúng không?

– Vâng… – Cô đáp, giọng nhỏ như tiếng sóng. – Nhưng có những ký ức, càng muốn giữ lại, càng trở nên mờ đi.

Đêm xuống. Minh An ra khỏi tiệm, mang theo tấm ảnh trong tay. Gió biển thổi lạnh, mang theo mùi muối và hương hoa sứ từ ngõ nhỏ. Cô dừng lại nhìn biển – nơi bức ảnh kia được chụp. Trong ánh trăng nhạt, mặt nước lung linh như dải bạc.

Cô nghĩ đến cha – người từng dạy cô rằng “một bức ảnh đẹp không phải vì nó sắc nét, mà vì nó khiến người ta cảm được điều gì đó”.

Giờ thì cô hiểu. Dù ảnh mờ đến đâu, nếu trong đó có nỗi nhớ và tình thương, nó vẫn sáng hơn bất cứ điều gì.

Ở phía xa, ánh đèn từ tiệm “Khung Ký Ức” vẫn chưa tắt. Bóng Khải thấp thoáng sau khung cửa kính, cẩn thận xếp lại những cuộn phim. Anh ngước nhìn ra ngoài, nơi có cô gái đang đứng giữa ánh trăng.

Giữa hai người, một mối dây vô hình đang hình thành – mảnh mai như sợi nắng, nhưng ấm và thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×