Biển sáng sớm mỏng như tấm voan trong suốt, hơi sương vương nhẹ trên những con sóng lăn tăn. Minh An ngồi trên cát, hai tay ôm chiếc máy ảnh vừa được Khải sửa xong. Cô nghe rõ tiếng gió luồn qua tóc, tiếng sóng vỗ đều đều như nhịp thở của một ai đó đang say ngủ.
“Đừng ngắm quá lâu, ánh nắng sắp lên rồi.” Giọng Khải vang lên phía sau, trầm và ấm như khói cà phê buổi sáng. Anh mang theo một chân máy và tấm khăn mỏng, cẩn thận trải ra gần mép nước.
Minh An bật cười: “Anh định chụp ảnh à? Em tưởng thợ sửa máy chỉ biết… sửa.”
Khải nhún vai, cắm chân máy xuống cát: “Không có người chụp, người sửa cũng phải học thôi.”
Khi mặt trời bắt đầu nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng bỗng rực lên như một dải lụa vàng. Khải khẽ chạm vào tay cô, chỉ cách điều chỉnh khẩu độ và góc chụp. Hơi ấm từ bàn tay anh lan sang, khiến tim Minh An khẽ run.
Cô ngẩng lên, bắt gặp nụ cười hiếm hoi trên môi anh – một nụ cười nhẹ đến mức chỉ thoáng qua, nhưng đủ để xua tan màn sương ẩm quanh mình.
“Giữ máy vững… đó, ánh sáng đang đẹp nhất rồi,” Khải nói nhỏ.
Cô bấm nút, tiếng click vang lên gọn gàng, như một nhịp thở khẽ khàng của buổi bình minh.
Khi xem lại, Minh An thấy trong khung hình không chỉ là biển và mặt trời, mà còn có bóng một người đàn ông đứng hơi chếch bên trái – Khải. Anh không nhìn vào ống kính, chỉ đang dõi theo ánh sáng.
“Em chụp trúng anh rồi,” cô nói khẽ, mỉm cười.
“Thì cứ để thế,” anh đáp, mắt vẫn hướng ra xa. “Đôi khi, những người vô tình lọt vào khung hình… lại là thứ khiến bức ảnh có hồn.”
Câu nói ấy làm cô lặng im.
Trong khoảnh khắc, Minh An nhận ra mình đã lâu rồi mới thấy lòng bình yên đến thế. Không phải bình yên của sự quên lãng, mà là cảm giác được lắng nghe – như thể biển và ánh sáng đều đang thấu hiểu điều gì đó trong cô.
Khi họ rời bãi cát, Khải bỗng dừng lại, quay sang:
“Ngày mai, tôi định đi dọc bờ phía Tây – nơi có cầu cảng cũ. Ở đó, ánh sáng lúc hoàng hôn rất đặc biệt. Cô đi cùng chứ?”
Minh An gật đầu, không do dự.
Gió thổi nhẹ, kéo vạt áo cô bay lẫn vào hương muối biển. Trong đôi mắt Khải, ánh nắng phản chiếu lên, ấm đến mức khiến cả buổi sáng như bừng sáng thêm lần nữa.
Và cô không biết, kể từ khoảnh khắc ấy – người đàn ông bên bờ biển đã trở thành một phần của khung hình trong tim mình.