Chiều muộn, thị trấn biển lặng như một bức ảnh cũ. Từng vạt nắng cuối ngày rơi trên mái ngói phủ rêu, phản chiếu ánh vàng nhạt lên mặt biển xa. Minh An ngồi bên hiên nhà trọ, cuốn sổ tay mở ra trên đầu gối, những dòng chữ nguệch ngoạc kể về chuyến đi, về tiệm “Khung Ký Ức”, về người đàn ông tên Khải.
Bà chủ trọ – bà Ba Hường – bưng ra tách trà gừng nóng, khói bay nghi ngút, giọng nhẹ như gió:
“Cô gái thành phố chắc chưa quen cái yên tĩnh của chỗ này đâu hả?”
Minh An mỉm cười: “Dạ, con quen dần rồi ạ. Ở đây yên bình, cứ như thời gian trôi chậm hơn.”
“Ừ, yên bình… nhưng cũng cô đơn lắm.” Bà ngồi xuống bên cạnh, mắt nhìn ra biển xa. “Giống như thằng Khải nhà đối diện kia. Yên bình, mà cô độc.”
Minh An khựng lại. “Anh ấy sống ở đây lâu chưa ạ?”
“Ba năm rồi.” Bà khẽ thở dài. “Từ sau cái ngày vợ nó mất ngoài khơi.”
Câu nói làm Minh An ngẩng lên, lòng chùng xuống.
“Bà nói… vợ anh ấy mất ạ?”
“Phải.” Bà chậm rãi kể, giọng pha chút hoài niệm. “Ngày đó, hai vợ chồng nó đều làm kỹ sư cho dự án điện gió ngoài biển. Cả hai giỏi lắm, trẻ mà được trọng dụng. Rồi một cơn bão ập đến, giàn trụ gãy, sóng lớn nuốt trọn con tàu. Chỉ mình Khải được cứu, còn cô vợ thì… mất tích. Người ta tìm suốt cả tuần, không thấy.”
Bà ngừng lại, rót thêm trà, hương gừng nóng len vào không khí. “Sau đợt đó, nó bỏ thành phố, về đây mở tiệm sửa máy ảnh. Lúc đầu ai cũng lạ, kỹ sư biển mà lại đi sửa máy cũ. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ nó muốn giữ lại thứ gì từng thuộc về vợ mình. Cô ấy mê chụp ảnh lắm.”
Minh An nhìn xuống tách trà trong tay. Hơi ấm lan khắp lòng bàn tay, nhưng ngực cô lại lạnh buốt. Trong đầu hiện lên hình ảnh Khải – người đàn ông trầm tĩnh, ít nói, ánh mắt lúc nào cũng như giấu đi một cơn sóng ngầm.
“Anh ấy có nói về chuyện đó bao giờ không, bà?” cô hỏi nhỏ.
Bà Hường lắc đầu: “Chưa từng. Có người bảo, tối nào nó cũng ra bờ kè, ngồi nhìn ra biển. Chắc là chờ… hay nói chuyện với người đã khuất, ai mà biết.”
Bà thở dài: “Nhiều khi, người ta không thật sự sống tiếp đâu con. Chỉ là họ không muốn làm phiền ai bằng nỗi buồn của mình.”
Minh An im lặng hồi lâu. Ngoài kia, trời dần tím. Một con chim hải âu bay ngang, để lại vệt trắng mờ trong không trung. Cô chợt nhớ ánh mắt Khải khi nói về những tấm ảnh mờ – bình thản mà sâu thẳm, như đang nhìn vào một điều không bao giờ trở lại.
Đêm ấy, trong phòng trọ nhỏ, cô đặt chiếc máy ảnh cha để lại lên bàn, ngắm nghía thật lâu. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, lớp kim loại cũ ánh lên những vệt xước nhỏ – giống như trái tim người, chẳng thể liền dù có được thời gian lau chùi bao nhiêu lần.
Cô mở cuốn sổ, viết thêm một dòng:
“Mỗi người đều mang theo một tấm ảnh chưa hoàn thiện, chỉ khác ở chỗ – họ chọn giữ lại ánh sáng hay để nó phai đi.”
Từ phía xa, qua khung cửa sổ, cô thấy ánh đèn trong tiệm “Khung Ký Ức” vừa bật sáng. Bóng Khải hiện mờ trong lớp kính – vẫn dáng người ấy, vẫn kiên nhẫn lau từng ống kính máy ảnh, như đang chạm vào một ký ức đã ngủ yên.
Sóng ngoài khơi vẫn vỗ đều, nhịp nhàng, tựa như tiếng thở dài của những người còn ở lại.