Sáng hôm sau, trời trong đến lạ. Mây trôi lững lờ, biển xanh như gương, phản chiếu cả ánh nắng dịu trải dài lên những mái nhà lợp ngói cũ. Minh An quyết định ghé qua thư viện nhỏ của thị trấn — nơi bà Hường bảo rằng “thứ gì cũ kỹ nhất, đôi khi lại cất giấu điều mới mẻ nhất.”
Thư viện nằm nép bên con dốc hướng ra biển. Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt, bên trong phảng phất mùi giấy và mực in đã ngả màu. Cô gái thủ thư tầm tuổi Minh An ngẩng lên, nở nụ cười hiền:
“Cô muốn tìm gì à?”
“Dạ, cho tôi xem những tài liệu về dự án điện gió ngoài khơi mấy năm trước. Khoảng ba, bốn năm gì đó.”
Cô thủ thư gật đầu, dẫn Minh An đến một góc nhỏ chất đầy báo cũ và tạp chí kỹ thuật. Cô cúi xuống, lật từng tờ, cho đến khi đôi mắt dừng lại ở một dòng tiêu đề:
“Bão biển cuốn trôi trạm gió – Kỹ sư trưởng mất tích, dự án đình chỉ vô thời hạn.”
Minh An đọc lướt qua đoạn tin, tim đập mạnh hơn khi thấy cái tên: Nguyễn Hoàng Khải, kỹ sư phụ trách mảng điện cơ, là người sống sót duy nhất sau vụ bão biển. Bên dưới là bức ảnh nhóm kỹ sư chụp chung trước giàn trụ gió — gió mạnh làm tóc họ rối tung, nụ cười rạng rỡ, còn Khải đứng ở góc trái, ánh nhìn bình thản nhưng kiên định.
Cô khẽ chạm vào tờ giấy.
Giờ thì mọi mảnh ghép đã khớp lại — lời bà Hường kể, ánh mắt của Khải mỗi khi nhìn ra khơi, và cả sự im lặng nặng trĩu trong từng câu nói của anh.
Trang báo thứ hai kể về việc “Công ty chủ đầu tư dự án bị điều tra do nghi ngờ sai sót kỹ thuật.” Phía cuối có ghi tên người cung cấp hình ảnh hiện trường — phóng viên ảnh Lê Văn Minh.
Minh An chết lặng.
Đó chính là tên cha cô.
Cô ngồi sững một lúc, tim đập dồn dập trong lồng ngực. Hóa ra, cha cô và Khải từng cùng xuất hiện trong cùng một vụ việc. Và bức ảnh mờ mà cô giữ — có lẽ chụp ngay trước cơn bão năm ấy.
Bên ngoài cửa sổ, gió khẽ thổi làm mấy tờ báo rung lên, xào xạc như tiếng sóng ngoài khơi. Minh An nhìn xuống đôi tay mình, cảm giác ẩm ướt của giấy báo cũ khiến lòng cô run lên. Một phần ký ức của cha, một phần quá khứ của Khải — tất cả đang giao nhau trong tấm ảnh cũ mà cô chưa kịp hiểu hết.
Trước khi rời đi, cô thủ thư cười nói:
“Anh Khải từng hay đến đây lắm. Toàn mượn sách kỹ thuật và báo cũ. Nhưng từ sau năm đó, không thấy nữa. Có lần, anh ấy để quên một cuốn sổ ghi chép… nhưng không quay lại lấy.”
Minh An xin phép xem qua. Trong cuốn sổ, giữa những công thức và bản vẽ, có một dòng chữ nhỏ viết bằng bút chì:
“Nếu ánh sáng vẫn còn, có lẽ người ấy vẫn đang nhìn thấy mình.”
Cô khép sổ lại, hít một hơi sâu. Ngoài khơi, sóng vỗ đều, nghe như nhịp tim của một điều gì đang dần thức dậy.
Trên đường về, cô nhìn thấy Khải đang đứng trước cửa tiệm “Khung Ký Ức”, áo tay xắn cao, đang lau khung kính. Ánh nắng chiều đổ xuống vai anh, sáng lên rực rỡ — một dáng hình lặng lẽ nhưng kiên định, như thể chưa từng bị bão tố vùi lấp.
Trong lòng Minh An, một cảm giác lạ lan dần: thương cảm, nể phục, và đâu đó… một chút ấm áp khó gọi tên.