Đêm đó, thị trấn yên ắng lạ thường. Trăng lơ lửng trên mặt biển, ánh bạc loang xuống từng con sóng lăn tăn. Minh An ngồi một mình trong phòng trọ, chiếc máy ảnh cũ của cha đặt trên bàn, kế bên là cuộn phim mà cô chưa từng dám chạm đến.
Cô nhìn nó thật lâu — một ống phim nhỏ, cũ kỹ, phần nhãn giấy đã sờn, chỉ còn sót lại vài nét chữ nhòe: “Tháng Sáu – Biển Tây.”
Đó là cuộn phim cuối cùng cha cô chụp trước khi qua đời.
Sau khi phát hiện bài báo cũ ở thư viện, lòng cô rối bời. Tên cha và Khải cùng xuất hiện trong cùng một vụ việc — liệu đó chỉ là trùng hợp, hay còn điều gì sâu hơn?
Cô cầm cuộn phim, bước sang tiệm “Khung Ký Ức”.
Tiệm vẫn sáng đèn dù đã khuya. Khải đang ngồi ở bàn làm việc, chỉnh lại một máy ảnh bán cổ, ánh sáng từ ngọn đèn bàn hắt lên nửa khuôn mặt, khiến anh trông vừa cô độc, vừa dịu dàng.
“Anh Khải...” Minh An khẽ gọi. “Em muốn nhờ anh rửa giúp một cuộn phim. Nó… khá cũ.”
Anh ngẩng lên, hơi ngạc nhiên khi thấy cô đến muộn như vậy. “Được. Đưa tôi xem.”
Cô cẩn thận đặt cuộn phim lên bàn. Anh cầm lấy, xoay nhẹ dưới ánh đèn, ánh mắt thoáng đổi sắc.
“Cuộn này có vẻ bị ẩm,” anh nói khẽ. “Có thể hỏng một phần.”
“Không sao đâu ạ. Em chỉ muốn biết trong đó có gì.”
Khải gật đầu, mang cuộn phim vào phòng tối. Minh An ngồi ngoài, nghe tiếng nước nhỏ giọt đều đều, tiếng vật dụng khẽ chạm vào nhau. Cô thấy lòng hồi hộp, như thể sắp chạm vào một phần ký ức bị che phủ bởi sương mù.
Một lát sau, anh bước ra, trên tay là dải phim ướt còn nhỏ giọt nước.
“Không hỏng hết,” anh nói, đặt nhẹ lên bàn. “Nhưng có vài khung hình… lạ.”
Anh ghim tấm phim lên khung đèn soi. Ánh sáng chiếu qua, hiện lên những mảng màu loang mờ. Trong số đó, một khung hình khiến Minh An sững lại.
Một người đàn ông đang đứng trên cầu cảng, phía sau là biển động và những cột trụ điện gió mờ xa. Ánh sáng chói khiến nửa khuôn mặt không rõ, nhưng dáng đứng ấy… quen thuộc đến nao lòng.
“Đó là cha em,” Minh An thì thầm.
Khải im lặng, mắt anh cũng dừng lại thật lâu trên tấm ảnh. Ánh sáng trong phòng tối khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ, như đang giao nhau với chính hình bóng trong tấm phim.
Nhưng rồi Minh An nhận ra — có một người thứ hai ở phía sau cha cô, chỉ là một bóng mờ, đứng hơi nghiêng, như đang bước tới. Bóng dáng ấy… lại rất giống Khải.
“Anh nhìn xem,” cô run giọng, “người này… có phải là anh không?”
Khải khẽ cau mày, nhìn kỹ hơn, rồi lắc đầu: “Có thể chỉ là trùng hợp. Cũng có thể… là ai đó trong nhóm kỹ sư năm ấy.”
Giọng anh trầm xuống, hơi khàn, như chạm vào vết thương cũ. “Đôi khi, quá khứ không nên rọi sáng quá kỹ, Minh An. Có những tấm phim bị lỗi là vì ánh sáng chiếu vào quá lâu.”
Cô im lặng. Bên ngoài, sóng vỗ đều lên bờ cát. Tấm phim đung đưa dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như giọt nước mắt.
Minh An nhìn anh, đôi mắt dần nhòe.
Cô không biết nên tin vào điều gì – vào ký ức của cha, hay vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Còn Khải, anh chỉ lặng lẽ tháo cuộn phim xuống, đặt vào phong bì, đẩy về phía cô:
“Giữ lấy. Có lẽ, nó sẽ nói với em nhiều hơn tôi có thể.”
Trên đường về, gió thổi qua tóc cô, mặn và lạnh. Cô nắm chặt phong bì trong tay — bên trong, một cuộn phim lỗi… chứa đựng cả ánh sáng và bí ẩn chưa kịp phơi bày.