nơi em giấu mặt trời

Chương 3: Lá Thư Trong Ngăn Bàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Mười.
Trời bắt đầu se lạnh vào sáng sớm. Học sinh mặc áo khoác mỏng, sân trường phủ sương như chiếc khăn mỏng trắng đục. Lá rụng nhiều hơn, và gió cũng bắt đầu đùa nghịch trên mái tóc ai đó ngồi gần cửa sổ.

Mai thường đến lớp sớm hơn trước.
Không phải vì bài vở, cũng không hẳn vì muốn gặp ai đó.
Chỉ là, cô thấy dễ thở hơn vào những buổi sáng sớm – khi trường còn vắng và tiếng ồn chưa bắt đầu.


Sáng nay, như mọi khi, Mai mở ngăn bàn.
Giữa đống sách, có một mảnh giấy gấp làm tư, không ghi tên người gửi. Chữ viết tay gọn gàng, nét hơi nghiêng về phải – không lẫn đi đâu được.

*“Cửa sổ lớp mình mùa này đón gió tốt lắm.
Nhưng đôi khi, tớ thấy nó cũng lấy đi vài điều –

Như nụ cười cậu hôm thứ Ba.

Nó bay đâu mất rồi.”*

Mai đọc xong, tim đập chậm lại một nhịp.
Cô ngước lên nhìn ra cửa sổ. Gió vẫn đùa giỡn như thường lệ. Nhưng trong ánh mắt cô giờ có thêm một nụ cười. Nhẹ. Và giữ lại.


Tường ngồi bàn đầu. Cậu thấy Mai đang đọc gì đó, rồi khẽ cúi đầu, gấp lại giấy và cất vào vở.

Cậu không nói.
Chỉ quay đi, như thể mình không biết gì.

Nhưng trái tim thì không giấu được.
Nó đập mạnh – không phải vì bị phát hiện, mà vì được nhìn thấy.


Giờ ra chơi, Mai không xuống sân như mọi khi.
Cô ngồi lại trong lớp, lấy sổ ra viết gì đó. Tường vừa định đứng dậy thì Mai lên tiếng:

“Tường này.”

Cậu dừng lại, quay sang.

“Cậu có… hay viết không?” – Mai hỏi, mắt cô không nhìn thẳng, giọng bình thường, như đang hỏi mượn bút.

Tường thoáng bất ngờ.

“Tớ có. Thỉnh thoảng.”

Mai mỉm cười:

“Tốt. Tớ nghĩ… người viết được những câu nhẹ nhàng vậy, hẳn là không phải người hay nói to.”

Câu nói đó không khẳng định, không hỏi – chỉ như một cái chạm nhẹ, nhưng khiến Tường bối rối.

Cậu không đáp.
Chỉ khẽ gật đầu, rồi quay sang cửa sổ, cố giấu đi nụ cười rất nhỏ.


Chiều hôm đó, mưa bất ngờ đổ xuống. Cơn mưa mùa thu mỏng, rơi rả rích nhưng dai dẳng. Cả lớp phải ở lại đến gần sáu giờ vì mưa quá lớn.

Tường đứng cạnh cột lớp học, nhìn ra sân ướt nhẹp.

Mai đến đứng cạnh cậu. Không nói gì.
Một lúc sau, cô khẽ hỏi:

“Tường này… cậu có từng nghĩ mình sẽ rời khỏi nơi này chưa?”

Tường trầm ngâm.

“Có. Nhưng… chưa chắc có đi được.”

Mai nhìn xa xăm:

“Tớ từng muốn rời khỏi thành phố. Bây giờ lại không chắc mình thuộc về làng. Cảm giác giống như… mình ở đâu cũng lạc lõng.”

“Có thể vì cậu chưa tìm được người khiến nơi nào đó trở nên đáng ở lại.”

Mai quay sang nhìn Tường.

“Cậu thì sao? Có ai khiến cậu muốn ở lại không?”

Tường mím môi, định trả lời, nhưng mưa bỗng ngớt.
Cậu nói nhỏ:

“Có rồi. Nhưng người đó chưa chắc biết.”


Tối đó, Mai lấy tờ giấy ra lần nữa.

Cô nhìn lại từng nét chữ, rồi đặt bút lên viết vào cuối trang:

*“Tớ chưa từng nghĩ ai đó sẽ nhớ cả nụ cười mình…

Cảm ơn – người không ký tên.”*

Cô gấp lại, bỏ vào trong cuốn sổ có kẹp hoa dại.

Đó là lần đầu tiên cô không viết cho người cũ, mà cho một người đang lặng lẽ bước vào đời mình – bằng gió, bằng mưa, bằng một ánh mắt không dám nói.


Tường nằm đọc lại cuốn sổ thơ của mình.
Lúc ánh đèn bàn mờ đi, cậu khẽ viết:

*“Có những người không cần đến bằng tiếng gọi.

Chỉ cần ngồi im – họ cũng đến.

Và ở lại trong một chỗ nào đó… không tên.”*


Kết chương:

Một bức thư không ký tên. Một nụ cười dưới gió. Một câu hỏi bỏ ngỏ.
Tình cảm của tuổi mười bảy không ồn ào, không rõ ràng – nhưng nó cứ lớn dần như hạt mầm nứt vỏ sau cơn mưa đầu mùa, lặng lẽ nhưng vững chắc.
Và giữa họ, điều gì đó đã bắt đầu… dù chưa ai dám gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×