nơi em giấu mặt trời

Chương 4: Ngày Mà Gió Chạm Vào Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chủ nhật.

Trời trong, mây xanh loang nhẹ trên nền trời đầu đông. Những cơn gió đầu mùa mang theo hơi lạnh dịu nhẹ, mơn man qua vai áo mỏng, nhắc người ta về một thứ gì đó vừa lạ vừa thân quen: mùa thay lá, và một điều gì đó sắp đổi thay.

Mai mặc áo sơ mi trắng và khoác ngoài chiếc cardigan xám nhạt. Tóc cô buộc thấp, có vài lọn bung ra ôm lấy má – vẻ dịu dàng rất khác với những ngày đầu đầy dè dặt.

Tường đợi ở đầu làng, tay giữ xe đạp và ánh mắt chạm đất. Cậu luôn đến sớm – không vì sợ trễ, mà vì không muốn người khác phải chờ.

“Tường!” – Giọng Mai vang lên trong trẻo.

Cậu ngẩng lên. Cô đang đạp xe tới, tươi cười. Nụ cười ấy khiến gió bỗng như dừng lại giữa con đường đất đỏ.

“Xin lỗi, tớ đến hơi trễ.”

“Không sao. Mình đi nhé?” – Tường đáp, vẫn không dám nhìn lâu.


Làng gốm cách trường khoảng bốn cây số. Họ đạp xe song song, trò chuyện vài câu vu vơ về bài tập, về bài thơ mới đăng ở bảng tin trường – rồi im lặng. Nhưng đó là thứ im lặng dễ chịu, không gượng gạo.

Đến nơi, cả hai được một bác nghệ nhân dẫn đi tham quan. Tường lặng lẽ ghi chú. Mai thì thỉnh thoảng vẽ nhanh lại hình ảnh cái lò nung, chiếc chum lớn, mái ngói đỏ rêu.

Trong lúc chờ lò nguội, họ được mời uống nước chè xanh dưới gốc cây nhãn trước cổng làng. Mùi chè, mùi đất, mùi gió – tất cả quyện lại thành thứ không khí mà chỉ những ai từng sống ở quê mới hiểu.

“Cậu có thấy lạ không?” – Tường hỏi.

“Lạ sao?”

“Là… giữa bao nhiêu nơi, cậu lại ở đây. Ngồi ở một làng quê, vẽ mấy cái chum gốm, nói chuyện với một đứa học trò tỉnh lẻ.”

Mai bật cười.

“Tường à… Tớ không nghĩ điều đó là lạ.

Tớ chỉ thấy… dễ chịu.”

Tường khựng lại.
Câu nói nhẹ như lá rơi, nhưng rơi đúng vào lòng cậu, làm dấy lên một điều gì đó không tên.


Chiều về, họ ghé một quán chè ven đường. Quán nhỏ, treo đèn vàng và vài giò hoa mười giờ. Chị chủ quán vui tính, cứ cười mãi vì “hai đứa học sinh ngồi uống chè như cặp đôi”.

Mai nhìn Tường, cười nghiêng đầu:

“Cậu thấy sao?”

“Về cái gì?”

“Về việc người ta nghĩ mình là một đôi.”

Tường nhìn vào ly chè, lòng bàn tay siết nhẹ.

“Tớ không nghĩ là xấu. Chỉ là… nếu một ngày không còn học cùng, cậu sẽ quên tớ nhanh thôi.”

Mai im lặng một lúc.
Rồi khẽ nói:

“Tường này… người ta chỉ quên những điều không chạm được vào tim.

Cậu có biết không?”

Lần đầu tiên, Tường nhìn thẳng vào mắt cô.
Trong đôi mắt nâu ấy, có thứ gì đó ấm như nắng chiều – và thật như chính điều mà cậu luôn giấu.


Trên đường về, trời bất ngờ đổ mưa.

Mưa không lớn, nhưng lạnh.

Tường lập tức cởi áo khoác, phủ lên vai Mai.

“Cậu mặc đi. Gió lạnh.”

Mai giữ lấy tay áo, nhìn cậu:

“Còn cậu?”

“Tớ quen rồi.”

Cô muốn từ chối, nhưng ánh mắt cậu nghiêm túc đến mức không thể.

“Cậu luôn như thế hả?” – Mai hỏi khi họ trú dưới mái hiên nhà ai đó.

“Như thế nào?”

“Lặng lẽ quan tâm… rồi giả vờ như không có gì.”

Tường không trả lời. Cậu cúi đầu, ánh mắt nhìn mưa chảy thành vệt.

Mai bất chợt lên tiếng, giọng nhỏ như gió:

“Nếu tớ bảo tớ biết ai viết mảnh thư trong ngăn bàn...

thì cậu có còn viết nữa không?”

Tường cứng người.

Một lúc sau, cậu thở ra:

“Tớ tưởng… cậu không biết.”

Mai lắc đầu, mỉm cười:

“Tớ không chắc. Nhưng chỉ cần đọc vài dòng, là nhận ra.

Vì không ai viết được như vậy – nếu không từng để tâm.”

Tường quay sang, nhìn cô.
Lần đầu tiên, hai ánh mắt chạm nhau không trốn tránh.

Và trong một khoảnh khắc rất nhỏ, rất thật – không ai nói gì, nhưng đều biết rằng, có điều gì đó vừa được thừa nhận.


Tối hôm đó, Mai đặt một mảnh giấy vào ngăn bàn Tường.

Chỉ một dòng duy nhất:

*“Tớ vẫn giữ nụ cười ấy.

Còn cậu, giữ gió – được không?”*


Kết chương:

Một buổi đi thực tế, một cơn mưa nhẹ, một cái áo khoác…
Tình cảm của tuổi học trò không cần tỏ tình rầm rộ. Chỉ cần vài lần chạm mắt không né tránh, vài câu nói tưởng như vô tình, nhưng lại rung đúng vào điều người kia cất giữ.

Và giữa họ, gió đã bắt đầu mang theo nhiều hơn hơi lạnh – mà là cả trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×